XtGem Forum catalog
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325974

Bình chọn: 9.5.00/10/597 lượt.

âu đơn giản “Điện hạ an khang, xin

Vương phi yên tâm.”

Yên tâm, người như hắn, vốn không có gì để ta

phải lo lắng, chỉ là, ta lại không thể khống chế được mình, trong đầu

cũng không thể xóa đi nét mặt tái nhợt cùng với vầng trán thấm ướt mồ

hôi lạnh của hắn.

Mọi người trong Tam vương phủ, Tần An, Tầm Vân,

Trục Vũ đều đã biết được tin tức, nên cũng không hề lo lắng, ít nhất ở

trên mặt là như thế, nên làm cái gì, nên làm như thế nào, mọi chuyện đều được tiến hành đâu vào đấy, giống như Nam Thừa Diệu vẫn còn ở trong

phủ.

Chỉ là, ta không biết có phải bản thân mình đã suy nghĩ quá

nhiều hay không, ta cảm thấy bọn họ vô tình hay hữu ý mà luôn tránh mặt

ta, cho dù có những lúc cần phải đối mặt không thể trốn tránh, thì trong ánh mắt của bọn họ cũng có một loại tránh né không dễ gì phát hiện.

“Tiểu thư, đây là xuyên ô đầu và thiên nam tinh, mỗi loại hai cân, em đã

nghiền nhỏ hết, nhưng mà Sơ Ảnh không rõ tiểu thư cần chúng để làm gì?”

Câu hỏi của Sơ Ảnh cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, ta nhận lấy vị thuốc từ

trong tay của nàng, mỉm cười thúc giục: “Đến lúc đó em sẽ biết, bây giờ

mau đi mời Tần tổng quản đến Mặc Các một chuyến.”

Một lát sau Tần An bước đến, liền hành lễ với ta: “Không biết Vương phi có gì căn dặn?”

Ta mỉm cười: “Nghe nói gần đây Hoàng thượng cứ nhức đầu không khỏi, thái y đã thử rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không có hiệu quả, vừa hay ta có

biết một phương thuốc cổ truyền, có lẽ sẽ hữu dụng, mong Tần tổng quản

thay ta dâng tấu xin yết kiến, ta muốn thử xem.”

Tần An khựng lại vài giây, sau mới lên tiếng đáp “Vâng”, liền lui ra ngoài.

Sơ Ảnh có chút khó hiểu nhìn ta: “Tiểu thư, người tìm những vị thuốc này

là để chữa bệnh cho Hoàng thượng? Không phải là tiểu thư không muốn

người khác biết mình hiểu y thuật hay sao?”

Ta mỉm cười lên tiếng: “Nhưng mà ta muốn tiến cung, cũng chỉ có thể bằng cách này.”

“Tiểu thư muốn thấy điện hạ phải không?” Sơ Ảnh cười rộ lên, nét mặt bừng

tỉnh, nhưng chỉ trong một phút lại càng mờ mịt lẫn lộn: “Nhưng nếu tiểu

thư muốn gặp điện hạ thì chỉ cần nói thẳng, không được sao? Vì sao còn

phải phí sức đi vòng như vậy, chẳng lẽ tiểu thư xấu hổ?”

Ta khẽ cười: “Sơ Ảnh, điện hạ phải ở lại trong cung là bởi vì Hoàng thượng đã hạ ý

chỉ, bất luận là việc châm cứu chữa bệnh cho đến chi tiêu âm thực gì đều do đích thân thiên tử xem qua, hiển nhiên điều là thứ tốt nhất. Nếu đã

như vậy, mà ta vẫn còn xin tiến cung với lý do vì lo lắng cho điện hạ,

tuy rằng chỉ là chuyện nhân chi thường tình, nhưng cũng khó tránh khỏi

sẽ bị người khác cố tình nắm thóp không tha, em có hiểu không?”

Nàng

gật đầu một cái như đã hiểu rõ, ta mỉm cười, cũng không nói tiếp cho

nàng biết, nếu lấy lý do vì lo lắng nhớ nhung, có Khánh phi nương nương ở đấy, sợ rằng có thỉnh cầu thì cũng vô ích, thậm chí có khi còn làm hỏng chuyện cũng không chừng.

Chỉ là, ta thật không biết, đã lâu như vậy

mà Nam Thừa Diệu cũng chưa từng nhắc đến chuyện cho ta vào cung, có phải cũng là vì liên quan đến Khánh quý phi.

Đáy lòng vẫn không thể kiềm chế mà nỗi lên một loại cảm giác khó chịu, nhưng rất nhanh ta liền dùng nụ cười để đè ép nó xuống.

Nếu hắn đã nguyện ý đem chuyện với Khánh phi chính miệng nói cho ta biết,

ta nên tin tưởng hắn, cũng không nên nghĩ nhiều đến việc khác.

Tần An làm việc vô cùng nhanh gọn, hoặc có lẽ bởi vì bệnh đau đầu của Hoàng

thượng thật sự trở nặng giống như lời đồn đại, dù sao cũng chỉ trong một nén nhang, ông ta đã sắp xếp thỏa đáng hết thảy mọi việc, xe ngựa nhập

cung đã đứng hầu ở cửa chính Vương phủ.

Ta dẫn theo Sơ Ảnh cùng bước

lên xe ngựa, chỉ một lát sau liền đến cổng chính Thừa Thiên của Tử Kinh

Cung, thái giám dẫn đường đã đứng chờ từ sớm, đưa ta đi đến Định Càn

cung của Hoàng thượng.

Đến bên ngoài cửa Định Càn cung, liền trông

thấy tên thái giám đã gặp lúc ở Đông Noãn các của Dục Thuận điện đang

không ngừng nhìn ngó xung quanh, vừa thấy ta bước tới, hắn liền mỉm cười tiến đến, hành đại lễ với ta: “Nô tài tham kiến Vương phi.”

Ta hòa nhã nói: “Vương công công không cần đa lễ.”

Hiển nhiên tên thái giám không ngờ ta lại biết hắn, lặng đi một lúc, liền

lập tức khua môi múa mép, giữa đôi mày ẩn giấu một chút sắc mặt vui mừng đắc ý: “Nô tài Vương Hải, thân phận hèn mọn lại có thể được kim khẩu

của Vương phi nhắc đến, ngày hôm nay thật sự có chết cũng không tiếc!”

Ta mỉm cười: “Công công thật nói quá lời, hiện tại phụ hoàng thế nào?”

Vương Hải lập tức thay đổi nét mặt, giấu đi hoàn toàn sắc mặt vui mừng kia,

khổ sở lên tiếng: “Vừa rồi, Bạch thái ý đã bày châm cho Hoàng thượng,

nhưng mà hiệu quả vẫn không nhiều, cũng không biết đã dùng bao nhiêu là

thuốc, nhưng vẫn không thấy khởi sắc, cho nên vừa nghe thấy Vương phi có phương pháp thần kỳ, Lý công công liền lập tức bảo nô tài chờ đợi ở

đây, nô tài đưa Vương phi vào.”

Ta đi theo hắn vào tẩm điện Thái Cực

của hoàng thượng, vừa mới vào cửa, liền cảm thấy trước mắt chợt lóe lên

một ánh sáng, vẫn còn chưa kịp phản ứng, vốn dĩ Vương Hải đã lui về phía sau người của ta liền bỗng nhiên bổ nhào tớ