
a đóng cửa.
Đợi khi trong căn phòng to như vậy chỉ còn lại ta và hắn, Nam Thừa Diệu
cũng không hề buông tay, đôi mắt âm u thâm trầm không chút gợn sóng, dứt khoát nhìn thẳng vào ta, có lẽ bởi vì vừa tỉnh lại, giọng nói của hắn
tuy rằng trầm tĩnh nhưng lại mang theo vài phần khô khốc: “Nàng là đang
trách ta? Nàng cảm thấy ta là người tàn nhẫn vô tình, không từ một thủ
đoạn? Nhưng nàng có biết, nếu không như vậy, ta vốn không thể sống đến
ngày hôm nay.”
Ta có hơi giật mình, đưa mắt nhìn hắn, trên vầng trán
của hắn vẫn còn thoáng hiện vẻ mệt mỏi nhàn nhạt, hắn chầm chậm buông
tay ta ra, vén tấm chăn mỏng đang đắp trên người, định tự mình ngồi dậy.
Trong lòng ta khẽ thở dài, cuối cùng cũng không thể thờ ơ, bước đến lấy chiếc gối mềm đặt phía sau lưng hắn, dìu hắn tựa lên thành giường, sau đó lại kéo mền đắp đến thắt lưng của hắn: “Độc trong cơ thể Điện hạ vẫn còn,
không thể bị cảm lạnh.”
Đang định thu hồi bàn tay của mình, cũng
không nghĩ lại bị hắn cầm lấy, ta vô ý vùng ra một chút, nhưng hắn cũng
không hề buông tay. Giữ lấy bàn tay ta đặt lên vết thương trên ngực trái của hắn, lẳng lặng nói: “Vết thương ở đây, nàng có biết khi ta bao
nhiêu tuổi thì có không?”
Những lúc gần gũi với hắn, ta đã nhìn thấy
trên ngực trái của hắn, gần ngay trái tim, có một vết thương. Kỳ thật,
trên người hắn không hề thiếu các vết thương lớn nhỏ, ta vẫn cho rằng đó là do một thời gian dài tung hoành trên giang hồ cùng với cuộc sống
trong quân doanh.
Hắn cũng không chờ ta trả lời, giọng nói thản nhiên mang theo ý cười vang lên lần nữa: “Năm ta năm tuổi, phụ thân nhận
chiếu chỉ vào cung, ông vừa rời nhà, liền có một đám thích khách khác
thường phá vỡ vòng vây canh phòng nghiêm ngặt ở phủ tướng quân, lại vừa
vặn chọn đúng gian phòng mà ta đang ở, nếu như vị nhũ mẫu chăm sóc ta từ nhỏ không lấy thân mình bảo vệ cho ta, trên đời này đã không còn Nam
Thừa Diệu.”
Hắn vẫn nắm tay ta như trước, phủ lên trái tim nơi ngực
trái của hắn, tiếp tục nói: “Một kiếm kia xuyên qua cơ thể nhũ mẫu, đâm
vào nơi này, chỉ cần chệch đi một chút, chính là tim. Đó cũng không phải lần đầu tiên ta bị ám sát, và cũng không phải là lần cuối cùng.”
Ta
khiếp sợ đến không nói nên lời, ở trong tưởng tượng của ta, hắn là nhi
tử được Thánh thượng thương yêu nhất, dù rằng từ nhỏ không phải được
sinh trong cung đình, nhưng cũng phải giống như Liễm, cẩm y ngọc thực vô ưu vô lo, ta chưa bao giờ nghĩ hắn lại trải qua những chuyện như vậy.
Mà giọng nói của hắn vẫn lạnh nhạt, mang theo một chút ý cười, giống như
chỉ đang thuật lại câu chuyện của người khác, chẳng hề liên quan gì đến
hắn: “Sau này, mẫu thân vì muốn ta có thể sống sót, không biết đã dùng
cách gì thuyết phục phụ thân, nhẫn tâm đưa vào vào Thiên Sơn bái sư, từ
biệt hơn mười năm, số lần gặp lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, một mình người ở lại phủ tướng quân, gánh vác hết mọi chuyện.”
“Tại sao Hoàng thượng lại để hai người chịu đựng những việc này?” Nhịn không được, ta liền lên tiếng hỏi.
Hắn cười: “Ông ta muốn dựa vào Đại phu nhân, cũng chính là thân mẫu của
thái tử, muốn mượn thế lực bên ngoại làm bàn đạp, còn mẫu thân của ta,
chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử bần hàn, mặc dù là thanh mai trúc mã với ông, nhưng lại không thể so với khát vọng một bước lên mây của ông ta.
Chỉ có điều đến cùng thì ông vẫn yêu người, nếu không cũng sẽ không có
ta, nhưng mà cũng bởi vì vậy, mẫu tử chúng ta lại trở thành cái đinh
trong mắt các phu nhân công tử khác, bề ngoài thì ông ta yêu thương
nhưng lại không dám cũng không có khả năng bảo vệ, không hề tránh né mà
còn chấp nhận những lợi ích trước mắt.”
Hắn buông tay ta ra, đem ánh
mắt dời ra ngoài cửa sổ, bên môi vẫn mang theo nụ cười vân đạm phong
khinh ngày nào: “Năm ta mười sáu tuổi, khi kế thừa ‘Chuyển Phách’ từ sư
phụ, ta đã nghĩ có thể bảo vệ mẫu thân khỏi những đau khổ, nhưng lúc ta
trở lại phủ tướng quân thì nhìn thấy một trận đại hỏa ngập trời, nghe
bọn họ nói, lửa kia đã cháy suốt một ngày một đêm, thế nhưng vẫn hừng
hực mãnh liệt như cũ, không biết đó có phải là vì người muốn chờ ta trở
lại.”
Trong lòng của ta, bởi vì có một linh tính nào đó nên không nói ra lời, chỉ có thể lẳng lặng lắng nghe giọng nói của hắn tiếp tục
truyền đến —
“Bọn họ nói người thông dâm, đưa ra một đống thứ gọi là
chứng cứ, mà ông ta biết rõ không một chứng cứ nào là thật, nhưng vẫn
trơ mắt để mặc Đại phu nhân dùng đến cái gọi là gia pháp, đem mẫu thân
trói vào cọc gỗ, thiêu sống . . .Thời gian ngọn lửa kia vẫn còn cháy
rực, ông ta ở trong phòng rơi lệ, còn ta vẫn luôn nhìn thẳng vào ngọn
lửa, mãi cho đến khi nó thành tro bụi, trong một lúc, ta hiểu rõ, chỉ có võ nghệ là không đủ, suy nghĩ của ta quá ngây thơ.”
Ta nhìn thấy nét mỏi mệt trên vầng trán của hắn ngày càng hiện rõ, âm khí giữa ấn đường
càng đậm, nhưng mà khóe môi vẫn là nụ cười lạnh nhạt hờ hững, khiến cho
tâm tư cũng vì vậy mà mơ hồ đau nhói.
“Khi đó Nam gia thế lớn, hoàng
đế tiền triều sớm đã có lòng nghi kỵ, lấy cớ muốn một công tử của Nam
gia phải vào cung