
y trà ở trong tay nén lên trên người tiểu cung nữ
đang cúi mình thu dọn mảnh vỡ, mắng, “Ngay cả một ly trà cũng hầu hạ
không tốt, còn giữ các ngươi làm gì, kéo xuống! Kéo xuống!”
Lập tức
có thái giám lặng lẽ tiến vào, kéo tiểu cung nữ đang không ngừng kêu gào cầu xin tha thứ đi ra ngoài, cả Dục An sảnh lại phục hồi không khí hoàn toàn yên tĩnh. Khánh quý phi vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn như trước, dáng vẻ
hồn bay phách lạc, giống như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo từ chuyện mới
vừa rồi. Tỳ nữ Bảo Yên ở bên người của nàng bị hù doạ đến hoảng sợ, cũng bất chấp có bị hoàng thượng trách phạt hay không, giọng nói mang theo
lo lắng, khẽ hỏi: “Nương nương, nương nương, người không sao chứ?”
Khánh phi nương nương giống như không hề nghe thấy, sắc mặt tái nhợt, thân
mình cũng không thể khống chế mà khẽ run, qua một lúc lâu, nàng mới run
run động môi, thì thào lẩm bẩm, “May là bọn chúng không biết hoàng
thượng ăn kiêng, may là bọn chúng không biết hoàng thượng ăn kiêng. . . “
Có lẽ hoàng thượng không ngờ nàng lại nói như vậy, ngẩn ra một lúc, sau đó ánh mắt vừa dịu dàng vừa yêu thương nhìn về phía Khánh phi nương nương, cách một cái bàn dài, ông ta cầm lấy bàn tay của Khánh quý phi, “Nàng
không cần phải sợ, trẫm sẽ không dễ chết như vậy!” Lời nói vừa dứt, vẻ
lạnh cứng tàn bạo ở giữa đôi mày càng ngày càng rõ nét, giọng nói rét
lạnh, “Trẫm để cho hắn chuẩn bị Lễ Chúc Mừng, thế nhưng hắn lại trù tính trong ngự trà của trẫm, vội vã như vậy có phải là vì không thể kìm lòng muốn ‘Cao tường trùng cửu thiên’ đây sao?” Cả phòng chật ních nhưng lại vắng lặng, không có người nào dám lên tiếng, ngay đến thở mạnh cũng
không dám phát ra âm thanh.
Ta cúi đầu thu mắt, hiểu rõ hiện tại ở
trong lòng hoàng thượng, cho dù không có chuyện văn tự lúc trước thì
việc ông ta nghi ngờ bất mãn với thái tử có lẽ cũng đã không thể nào
tiếp tục giải trừ.
Vốn, tội mưu hại hoàng tử không thể tha, huống
chi, ở trong lòng thiên tử, người mà hắn muốn ám hại cũng không phải là
Nam Thừa Diệu, mà là hoàng thượng. Ta và Nam Thừa Diệu ngồi cùng bàn,
các món ăn cũng không có phân chia, mà hiện giờ, Nam Thừa Diệu lại trúng kịch độc, trong khi ta lại bình yên vô sự, như vậy toàn bộ sự nghi ngờ
không thể tránh khỏi liền rơi lên một ngoại lệ duy nhất kia— vốn người
dùng là hoàng thượng, nhưng bởi vì ăn kiêng nên ban cho Nam Thừa Diệu
ngự trà —”Châu lan đại phương”
Bên trong Dục An sảnh lặng ngắt như
tờ, chỉ nghe giọng nói của thiên tử tức giận lên tiếng, “Các ngươi còn
đứng ngây đó làm gì, còn không mau đến phủ thái tử đem tên nghịch tử kia trói lại ngay lập tức cho ta!”
Hoàng Cung, vị đại thần thống lĩnh
thị vệ đang đứng hầu một bên nghe thấy vậy liền biến sắc, bất chợt quỳ
xuống, lên tiếng nói, “Xin bệ hạ nghĩ lại!” Hoàng Cung vốn là quan viên
nhất phẩm của triều đình, quản lý chỉ huy thị vệ, bảo vệ sự an toàn cho
Thánh Thượng, địa vị có phần tôn quý, thấy ông quỳ xuống, trong Dục An
sảnh, tất cả các quan chức còn lại cùng được gọi vào cung liền quỳ theo, “Xin bệ hạ nghĩ lại!”
Hoàng thượng giận đến cười to, “Được, cả lũ các ngươi, đều muốn kháng chỉ phải không?”
Hoàng Cung chính trực đáp, “Vi thần không dám! Chỉ là việc này không hề đơn
giản, xin hoàng thượng cho vi thần một chút thời gian để điều tra rõ
ràng, để tránh . . .”
“Oan uổng? Ngươi không biết thái y nói gì sao?
Đó là Hắc Diệp Quan Âm Liên!” Hoàng thượng tức giận cắt ngang lời Hoàng
Cung, “Nếu không phải Diệu nhi luyện võ từ nhỏ, thể cốt mạnh mẽ hơn
người bình thường, cho nên mới may mắn thoát chết, ngươi cứ nghĩ đi, nếu dùng trên người trẫm, thì hiện giờ ngươi có thể nhìn thấy trẫm sao?!”
“Hoàng thượng nguôi giận! Vi thần chỉ nghĩ, nếu Thái tử là người chuẩn bị Lễ
Chúc Mừng, như vậy điện hạ sao lại làm ra chuyện tự chuốc hoạ vào thân
thế này? Người hẳn phải biết rõ, một khi xảy ra chuyện không may, điện
hạ chính là người bị nghi ngờ lớn nhất!”
“Nghi ngờ?” Hoàng thượng
cười lạnh, “Trẫm còn chưa chết, các ngươi đã bênh vực hắn, nếu thật sự
trẫm uống chén ‘Châu lan đại phượng’ kia thì hắn danh chính ngôn thuận
trở thành tân đế, các ngươi vội vàng nịnh bợ hắn còn không kịp, có kẻ
nào còn để tâm đến việc nghi ngờ?!”
“Hoàng thượng! Vi thần thề chết
trung thành với hoàng thượng, tuyệt không hai lòng! Xin hoàng thượng
minh giám! Nhưng Thái tử xưa nay nhân từ hồn hậu, cả triều đều biết,
chuyện hôm nay, nếu như có người cố tình vu cáo hãm hại cũng không phải
là việc không có khả năng, chỉ bằng như vậy mà gán tội danh cho thái tử, vi thần sợ rằng trong triều có người không phục, mà khi truyền đến tai
người dân, cũng có thể tổn hại đến thiên uy của hoàng thượng. Nếu hoàng
thượng nhất định phải bắt thái tử, vi thần cũng quyết lãnh binh xuất
môn, tuyệt đối không có ý kiến khác! Chỉ là, vi thần khẩn cầu hoàng
thượng suy nghĩ lại!”
Lời nói vừa thoát ra, Hoàng Cung liền quỳ xuống đất, những quan chức còn lại lập tức phụ hoạ theo, “Xin hoàng thượng nghĩ lại!”
Ánh mắt hoàng thượng lướt qua mỗi người trong bọn họ, sát khí chợt loé rồi
biến mất, chẳng qua là vị bọ