Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326442

Bình chọn: 10.00/10/644 lượt.

ái, sau đó cúi đầu

sắp xếp lại thùng thuốc của mình, từng câu từng chữ truyền đến, “Tuệ cực tất thương, tình thâm bất thọ, Vương phi nên tự thu xếp ổn thoả đi.”

*Người càng thông minh thì càng dễ bị tổn thương, tình yêu càng thâm sâu thì càng ngắn ngủi.* *Ta thích câu này quá!!!* Ta ngồi cùng ngự liễn với Nam Thừa Diệu, chạy về hướng Tử Kinh Cung, tinh thần vốn không yên, vì vậy mà luôn trầm mặc, còn Nam Thừa Diệu cũng nhắm mắt không nói một

lời, cả một đoạn đường im lặng mãi cho đến khi ngự liễn dừng lại ở Thừa

Thiên môn.

“Kính mời Tam điện hạ, Tam vương phi rời liễn vào cung.”

Giọng nói lanh lãnh cung kính của thái giám dẫn đường vang lên ở bên ngoài,

ta định đứng lên, nhưng khi đưa mắt nhìn về phía Nam Thừa Diệu thì hắn

vẫn không cử động.

“Điện hạ.” Ta nhẹ nhàng gọi hắn.

Hắn mở mắt ra, nhìn ta thật sâu, bất chợt cánh tay phải vươn đến vuốt nhẹ lên đôi má của ta.

Nhất thời không nghĩ đến nên ta lui về sau theo bản năng, nhưng hắn lại

không cho phép, tay trái nhanh chóng giữa chặt chiếc eo của ta.

“Điện hạ . . .”

Trên ngón tay của hắn có một vết chai rất mỏng vì luyện kiếm, thô ráp chậm

rãi vuốt ve đôi má của ta, ta có chút khó hiểu gọi hắn, nhưng lại đối

diện với ánh nhìn chăm chú mà thâm trầm như đêm của hắn, chầm chậm mang

theo chút hoảng hốt.

Hắn vững vàng khoá chặt đôi mắt của ta, sau đó

mở miệng, giọng nói rất nhẹ, chỉ có hai người chúng ta mới có thể nghe

thấy, nhưng mà mỗi một từ vừa dứt khoát lại vừa nặng trĩu : “Thanh nhi,

ta muốn nàng nhớ rõ những lời nói ở ‘Phong Lâm Vãn’ đêm qua, mặc kệ là

xảy ra chuyện gì, ta muốn nàng tin ta, không được cái gì cũng đều tự

mình chịu đựng, ưu tư quá nhiều để rồi tự tổn hại bản thân.”

Lời nói

thoát ra, hắn cũng không chờ ta trả lời, thậm chí cũng không cho ta có

thời gian thích ứng, lập tức thu hồi cánh tay của mình, sau đó thản

nhiên lên tiếng đáp lại với người bên ngoài.

Lập tức liền có người

giúp chúng ta mở màn xe, ta nhìn vành môi của hắn lại mang theo nụ cười

thờ ơ, đáy mắt lạnh nhạt trấn tĩnh, chậm rãi xuống xe, đứng ngược chiều

ánh sáng, cũng không hề quay đầu nhìn ta.

Ta từ từ đưa tay cho tên

thái giám dẫn đường đang khom người cúi đầu phía dưới ngự liễn, bước

xuống, đi theo sau Nam Thừa Diệu, một đường đi qua Gia Đức môn, Thái Cực môn, Chu Minh môn, Lưỡng Nghi môn, cuối cùng là tới trước Tuyên Chính

điện.

Trên gương mặt của ta vẫn còn dư âm hơi ấm trên bàn tay của

hắn, lại có thêm ánh mặt trời ấm áp bao quanh, nhưng mà, không biết vì

sao, đáy lòng lại cảm thấy lạnh.

“Hoàng thượng có chỉ, truyền Tam điện hạ, Tam vương phi vào điện ——”

Công công tuyên lễ lớn giọng hô to, ta và Nam Thừa Diệu chậm rãi bước vào,

liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiên tử ngồi trên thềm ngọc cao cao,

thân mặc long bào, thần sắc có vẻ tốt hơn so với ngày hôm qua.

Còn

nhìn thấy Khánh phi nương nương đã lâu không gặp, hôm nay nàng chọn

chiếc váy lụa màu lam thêu Mẫu Đơn, tay cầm một quyển quyển trục *tranh

cuốn*, không biết là đang mỉm cười dịu dàng nói cái gì với thiên tử,

nhưng thấy vẻ mặt của hoàng thượng trông cực kỳ vui vẻ.

Lễ chào trôi

qua, thiên tử ban ân, cho phép ta và Nam Thừa Diệu ngồi trên cấp bậc đầu tiên của thềm ngọc, còn Triệu Mạc cùng Âu Dương Hiến đã đến từ sớm,

đang ngồi trên ghế dưới thềm ngọc.

“Diệu nhi, ngươi thấy bức hoạ này thế nào.”

Hoàng thượng tiếp lấy quyển trục từ trong tay Khánh phi nương nương, ý bảo

thái giám hầu hạ ở phía sau chầm chậm mở ra cho chúng ta, ta và Nam Thừa Diệu liền đứng dậy nhìn tới, trời tuyết mờ ảo, ngựa sắt lưỡi thương,

chiến đấu ác liệt, khí thế như cầu vồng.

Hoàng thượng mỉm cười lên

tiếng: “Khánh phi đặc biệt vẽ nên bức ‘Tuyết thiên phá trận đồ’ này,

chúc mừng quân ta chiến thắng trở về.”

Nam Thừa Diệu cũng mỉm cười đáp: “Bút pháp của nương nương như thần, nhi thần thay mặt tam quân tạ ơn.”

Khánh phi yêu kiều cười: “Tam điện hạ dẫn binh đại thắng Bắc Hồ, nâng cao uy

nghi của Nam Triều chúng ta, tư thế oai hùng mà dũng mãnh phi thường,

không có bút mực nào có thể nói hét. Bổn cung chính là cảm động trước sự trung hiếu của hoàng tử với Thánh thượng, điện hạ lại là một lương thần tài đức vẹn toàn của Nam Triều chúng ta, nên mới nhất thời xúc động mà

đề bút, vì vậy mới gọi bức tranh này là ‘Tuyết thiên phá trận đồ’, mong

Tam điện hạ và hai vị tướng quân không chê cười.”

Nam Thừa Diệu cùng

với Triệu Mạc và Âu Dương Hiến khi nghe vậy hiển nhiên phải đứng dậy ta

ơn, ánh mắt Khánh phi dịu dàng nhìn Nam Thừa Diệu, sao đó lại chuyển tầm mắt về phía Hoàng thượng mỉm cười nũng nịu, nói: “Bệ hạ, chuyện vừa rồi thần thiếp cầu xin người, bệ hạ đồng ý với thần thiếp đi.”

Hoàng

thượng cười lên tiếng: “Tại sao trẫm lại không đồng ý với tấm lòng khổ

công lo nghĩ này của ái phi, mặc dù là nàng không mở miệng yêu cầu, trẫm cũng định sẽ đề chữ lên bức hoạ này.”

Vừa nói xong, vừa phân phó thái giám hầu hạ phía sau chuẩn bị bút mực.

Người được hầu hạ cho quân vương quả nhiên làm việc vô cùng nhanh nhẹn khéo

léo, có lẽ là trong lúc Khánh phi xin chữ của hoàng thượng, bút mực nà


Old school Easter eggs.