
uen biết. Bước vào tiền điện,
tầm mắt của ta không tự chủ mà bị thu hút bởi một bóng người trong lớp
vải lụa mỏng màu ngọc bích, chưa từng thấy qua người nào lại có dáng vẻ
quyến rũ như vậy trong một bộ y phục màu xanh biếc, sự mê hoặc giữa nét
ngây thơ, xinh đẹp ẩn giấu trong nét nhu mì.
Gương mặt của nàng cũng
bị ngăn cách bởi chiếc khăn che mặt, ta không thể nhìn thấy rõ ràng,
chợt nhớ đến lời đồn đãi luôn được mọi người trên phố truyền tai nhau,
Tang Mộ Khanh của Vong Ưu quán ở Thượng Kinh chưa từng lộ mặt trước
người khác, thì ra đây là sự thật.
Như vậy, người có thể nhìn thấy dung nhan của nàng ở sau chiếc khăn che mặt kia, có phải cũng chỉ có một mình Nam Thừa Diệu?
Hiện giờ, tận mắt nhìn thấy Tang Mộ Khanh, ta liền hiểu rõ, “Không cầu chiếu quân vương, chỉ mong Mộ Khanh nhìn”, đây cũng không phải là những lời
nói không có cơ sở, nàng đúng là như thế.
Cho dù không thể nhìn thấy
rõ ràng dung nhan của nàng, nhưng chỉ cần lẳng lặng đứng như vậy cũng đã tạo nên sự phong tình tự nhiên mà hồn nhiên, sắc đẹp thanh tú như ẩn
như hiện dưới lớp khăn che, cùng với một nốt ruồi lệ có màu đỏ rực nằm
dưới chân mắt kia cũng đủ để làm người say thần mê.
Ta nhìn thấy tầm
mắt của nàng nhìn về phía chúng ta, trước tiên là lưu lại một lát ở trên người của ta, sau đó mới chậm rãi dời vì phía Nam Thừa Diệu, liền dừng
lại.
Nhưng Nam Thừa Diệu lại không hề nhìn nàng, hắn chỉ khẽ mỉm
cười, bước đến đối diện với vẻ mặt không kiên nhẫn chán nản của Thuần
Du Ý, liền lên tiếng nói, “Khiến Thuần tiên sinh phải đợi lâu, thật làm
phiền.”
“Diệu thủ lang quân” Thuần Du Ý, ngoài trừ y thuật thì tính
tình cũng vô cùng cổ quái, từ trước đến nay chỉ có người khác cầu hắn
chờ hắn, nhưng hiện giờ hắn lại phải chờ ta lâu như vậy, sắc mặt của hắn là vô cùng khó coi.
Thấy chúng ta tiếng vào, thậm chí cả lúc Nam
Thừa Diệu tiến đến nói chuyện với hắn, hắn cũng đều ngồi yên như ban
đầu, không hề đứng dậy, cũng không đáp, ngay đến nhìn lên một cái cũng
lười, ngạo mạn vô cùng.
Tang Mộ Khanh nghĩ không muốn làm Nam Thừa
Diệu phải khó xử, chuyển mắt về phía Thuần Du Ý khẽ gọi một tiếng “Thuần tiên sinh”. Ý tứ khẩn cầu ẩn chứa sự oán trách, còn mang theo một chút
nhẹ nhàng làm nũng, một tiếng gọi mềm mại mà trong trẻo như vậy như muốn làm rung động tâm hồn của mỗi người.
Thuần Du Ý dù rằng không cam
lòng, nhưng cũng không thể từ chối tiếng gọi này của nàng, liền đứng
dậy, đảo mắt nhìn về phía chúng ta, giữa đôi mày vẫn là sự không kiên
nhẫn và giễu cợt, môi mỏng khẽ cử động, hình như là muốn chế giễu vài
câu nhưng lại nhìn thấy ta có hơi ngẩn người, nên nuốt xuống những lời
nói đã tới bên miệng, chỉ lên tiếng, “Tìm một căn phòng yên tĩnh, lúc ta bắt mạch không muốn có người khác quấy rầy.”
Nam Thừa Diệu gật đầu
mỉm cười, “Điều này là hiển nhiên, đã chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh
nhất cho Thuần tiên sinh, mời tiên sinh đi theo ta.” Vừa nói xong, vừa
ôm ta dẫn đường ra khỏi tiền điện, đi đến một căn phòng nghỉ ở bên trong sảnh chính.
Thuần Du Ý đi theo sau chúng ta, mà Tang Mộ Khanh vốn
cũng định đuổi theo, nhưng lại bị người tỳ nữ áo xanh ở bên cạnh giữ
chặt, cúi đầu, không biết đã nói câu gì, sau đó sắc mặt của Tang Mộ
Khanh hơi biến đổi, không nói gì mà cũng không tiếp tục đi về phía trước một bước.
Ta đi được vài bước liền không kìm được mà lặng lẽ ngoái
đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt sâu kín của nàng, đúng là vẫn đang
nhìn ta, hàm ý không rõ ràng.
Trong lòng có chút khựng lại, vẫn chưa
kịp nghĩ gì, Nam Thừa Diệu đã ôm ta vòng đến một hành lang gấp khúc, căn phòng nghỉ đã ở ngay trước mắt.
Nam Thừa Diệu căn dặn Tần An đích
thân canh chừng ở ngoài, sau đó đưa ta bước vào. Thuần Du Ý không vui,
mệt mỏi lên tiếng, “Lúc ta bắt mạch không muốn nhìn thấy người thứ ba.”
Nam Thừa Diệu hờ hững cười, giọng nói cũng không vòng vo, “Chỉ cần Thuần
tiên sinh không nhìn sang bên này, bổn vương tuyệt đối sẽ không để tiên
sinh cảm thấy trong căn phòng này còn có người thứ ba.” Hắn vừa nói
xong, vừa đưa mắt nhìn ta, nụ cười nhạt nhẽo ở trên gương mặt lại hiện
thêm mấy phần trêu ghẹo, “Hơn nữa, nếu ta ở lại bên ngoài, e rằng sẽ có
người suy nghĩ lung tung.”
Mặt ta ửng hồng, hơi ngượng ngùng nhìn
hắn, mà Thuần Du Ý cũng không nói thêm gì, đột nhiên đưa mắt bình tĩnh
nhìn ta, ánh mắt vừa không kiêng nể lại càng không e dè. Ta có phần
không vui, lại nghe thấy giọng nói của Nam Thừa Diệu thản nhiên vang
lên, “Thỉnh Thuần tiên sinh bắt mạch cho Vương phi.”
Thuần Du Ý vừa
tỏ ý bảo ta đưa tay ra, vừa không chút e dè dò xét dung nhan phía dưới
khăn che mặt, ta có chút không tình nguyện, nhưng bả vai lại bị Nam Thừa Diệu nhẹ nhàng nắm chặt trấn an, không nỡ làm phật ý của hắn, vì thế ta vươn cổ tay phải của mình ra.
Ngón tay Thuần Du Ý chậm rãi đặt trên
mạch đập của ta, lúc đầu vẫn đem toàn bộ sự chú ý dừng trên gương mặt
ta, nhưng dần dần, từng chút từng chút tâm trung lại tinh thần, sắc mặt
cũng chuyên tâm hẳn ra, mang theo vài phần hưng phấn.
“Vương phi trúng phải “Thiên nhật tuý lan”, sau đó