XtGem Forum catalog
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326543

Bình chọn: 7.00/10/654 lượt.

Ý Dương công chúa cho

đệ đệ của thần thiếp, không biết điện hạ có hay biết việc này không?”

Hắn cười khẽ một tiếng: “Điều đó cũng không phải do ta quyết định, nhưng

giọng nói của nàng sao lại giống như đang oán trách ta.”

Ta hơi rũ xuống ánh mắt, im lặng không nói.

Hắn mỉm cười lên tiếng: “Vương phi muốn ta làm thế nào đây?”

Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không biết.”

Hắn khẽ cười: “Hiện giờ xem như ta đã hiểu thế nào gọi là ‘Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội’ (1). Nếu Mộ Dung Liễm không muốn cưới công chúa, ta

cam đoan không có ai có thể ép buộc được hắn, Vương phi đã hài lòng

chưa?”

Ta chợt nâng mắt, nhìn thấy nụ cười thản nhiên của hắn, trên

nét mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ lại có chút đau đầu, mặc dù trong

lòng u sầu nhưng vẫn không kìm được nụ cười: “Thần thiếp đa tạ điện hạ.”

Có sự đáp ứng của Nam Thừa Diệu, ta biết ít nhất lần này, Liễm có thể không cần phải làm chuyện mà hắn không muốn.

Ta không biết mình có thể che chở cho hắn được bao lâu, nhưng Liễm là

người có bản tính thẳng thắn nhưng lại sinh nhầm vào gia đình quan viên, ta chỉ mong muốn bản thân có thể giúp hắn kéo dài thêm một chút cuộc

sống tự do tự tại, tuỳ tâm tuỳ ý này, cho dù chỉ như muối bỏ biển, nhưng cũng đáng.

Đang nghĩ ngợi, đôi tay của Nam Thừa Diệu lại tăng thêm

lực, đem ta vây ở trong lồng ngực của hắn, cúi đầu nhìn ta, mỉm cười

biếng nhác: “Câu đa tạ này không hề có một chút thành ý, ta đã nói,

không muốn nghe nàng tiếp tục tự xưng thần thiếp.”

Ta nhắm mắt lại, sau đó mở ra, thu lại toàn bộ cảm xúc không nên, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thanh nhi tạ điện hạ.”

Hắn cười, lời nói nỉ non phủ xuống: “Chỉ một câu?”

Cánh môi vuốt ve cánh môi, hơi thở mập mờ thân mật hoà vào nhau.

Bất chợt trong đầu ta liền nhớ đến cái ngày ở Ngọc Lộ điện, nhớ đến những

lời nói của mẫu thân với ta, người nói, nữ nhân Mộ Dung gia chúng ta

không cần phải tranh sủng với một người chết, hiện tại người ở trong

Ngọc Lộ Điện này là ta, sau này người có tư cách hưởng thụ ân vinh vô

tận này cũng chỉ có ta.

Ta chậm rãi đưa tay, ôm lấy cổ của hắn, đem

toàn bộ những hối tiếc những xót xa trong đáy lòng lắng lại nơi rừng

phong này, sau đó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

——— ————

(1)Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường thì không sao, nhưng đã trót có gì đặc biệt hơn người thì sẽ trở thành trung tâm chú ý, thậm

chí là gặp nhiều nguy hiểm hơn người khác. Bởi vì đêm qua đi vào giấc ngủ quá muộn, nên sáng hôm sau đến khi mặt trời đã gần lên cao ta mới tỉnh lại.

Suốt mấy ngày liên tục phải hành quân, mặc dù Nam Thừa Diệu luôn chú ý đến

thân thể của ta mà thả chậm hành trình, nhưng trên cả quãng đường, ta

cũng không thể ngủ được nhiều, hiện giờ trở về với chăn đệm quen thuộc,

đương nhiên ta có thể ngủ thẳng đến khi tỉnh lại, trong lòng chưa khi

nào cảm thấy thả lỏng lười nhác như vậy.

Ta có thể cảm thấy ánh sáng

ấm áp dịu dàng đang chiếu lên rèm giường, nhưng vẫn lưu luyến không muốn tỉnh lại, như con mèo con vùi mặt vào chiếc gối đầu mềm mại được ánh

mặt trời sưởi ấm, cọ cọ một chút, đến khi thoả mãn mới mở mắt.

Mở mắt thức dậy, nhưng thật không ngờ đôi mắt lại chạm vào khuôn mặt của Nam

Thừa Diệu, ta bị doạ hết hồn, bất giác mở miệng nói: “Sao Điện hạ không

đi xử lý quân vụ?”

Trong mấy ngày trở lại đây, tuy rằng hằng đêm đều

ngủ cùng giường, nhưng cho tới bây giờ hắn rất tiết chế, hừng đông mỗi

ngày đều thức dậy luyện kiếm chỉnh binh, xử lý quân vụ, hắn trị quân

nghiêm minh, nhưng mà không có một người nào than khổ hay oán giận,

ngược lại còn rất được lòng quân, thật ra tất cả đều vì chủ soái lấy

mình làm gương.

Mỗi lần thức dậy, cử động của hắn đều rất nhẹ, tuy

nhiên cũng có mấy lần ta bị đánh thức, mỗi khi như vậy, hắn luôn mỉm

cười hôn nhẹ lên vầng trán trơn bóng của ta, liền nói, vẫn còn sớm nàng

cứ ngủ tiếp.

Càng về sau, hắn rời đi khi nào ta cũng không hề có cảm

giác, cho nên hôm nay mới có thể thư thả như vậy, cứ nghĩ rằng cũng như

bình thường, hắn đã rời đi trước, chỉ còn một mình ta.

Đột nhiên nhớ

tới hành động nhỏ vừa rồi của mình có lẽ đã hoàn toàn lọt vào ánh mắt

của hắn, gương mặt không kiềm được liền nóng lên, lại thấy ý cười bên

môi của hắn ngày càng sâu, khẽ vươn tay kéo ta vào lòng, cười nhẹ nói,

“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tùng thử quân vương bất tảo triều, ta còn quan tâm đến quân vụ làm gì?” * Đêm xuân ngắn ngủi, trời lên cao.

Từ đấy vua ra chậm buổi chầu.*

Gương mặt của ta càng lúc càng nóng,

trong lòng cũng hiểu rõ khi trở về Thượng Kinh, hắn lại là Tam hoàng tử

bất cần đời trong mắt thế nhân, hiển nhiên càng an nhàn càng thong thả

càng tốt.

Ngước mắt nhìn lên, trông thấy ý cười của hắn càng ngày

càng rõ ràng bởi vì gương mặt ửng hồng của ta, bất giác có chút tức

giận, trong lòng cũng không muốn tỏ ra yếu thế, vì thế âm thầm hít sâu

một hơi, sau đó cố giữ bình tình, mỉm cười nói nhỏ: “Điện hạ muốn che

mắt người đời, sao cứ muốn lấy Thanh nhi làm nguỵ trang, mọi người không rõ lại nghĩ Thanh nhi thật sự mê hoặc chủ tử.”

Hắn cúi người, hơi

thở ấ