
êng năng rèn luyện, năm năm sau, có duyên gặp lại, Tô mỗ nhất
định sẽ cùng công tử phân cao thấp.”
Lời nói của hắn rất nhẹ, lại
khiến người khác không thể lên tiếng nói thêm điều gì, tuy rằng vẻ mặt
của Liễm có tiếc nuối, nhưng vẫn chậm rãi thu hồi cánh tay đang giữ
“Trạm Lô”, một lát sau, phóng khoáng nâng mắt, cười vang nói: “Đã có lời này của Tô tiên sinh, Mộ Dung Liễm chắc chắn sẽ không phụ lòng mong
đợi, năm năm sau, sẽ tự mình đến Tà Y cốc lĩnh giáo với tiên sinh!”
Tô Tu Miễn hơi gật đầu, không nói thêm gì, cũng không hề nhìn về phía ta một cái, liền xoay người muốn rời đi.
“Tô huynh, xin dừng bước.” Cuối cùng Nam Thừa Diệu đã lên tiếng gọi hắn:
“Tại hạ nghe nói khi Tà Y cốc cứu người, nhất định phải thực hiện một
điều kiện do cốc chủ đưa ra mới được chẩn kim, lần này Tô huynh cứu
nương tử của ta, không biết là cần điều kiện gì, tại hạ nhất định sẽ làm hết sức.”
Tô Tu Miễn dừng lại bước chân, xoay mắt nhìn lại: “Ý tứ của Tam điện hạ là, ngươi muốn hoàn thành yêu cầu của Tô mỗ?”
Nam Thừa Diệu khẽ cười: “Điều này hiển nhiên, phu thê vốn đồng tâm đồng thể, hà tất phải phân biệt rõ ràng.”
Sắc mặt của Tô Tu Miễn vẫn không hề biến đổi vì lời nói này của hắn, nhẹ
giọng lên tiếng như trước: “Nếu như Tô mỗ mở lời với Tam điện hạ, đòi
một thứ trân bảo quý hiếm thì sao?”
Vành môi Nam Thừa Diệu luôn là đường cong như cũ, bình tĩnh mở miệng: “Chỉ cần Tô huynh muốn, tại hạ có thể đưa.”
Khuôn mặt thanh khiết lúc đó của Tô Tu Miễn, bỗng nhiên ẩn hiện vài phần ủ
rũ: “Tiếc rằng, những thứ Tam điện hạ có thể đưa, Tô mỗ đều chướng mắt,
nên từ biệt ở đây thôi.”
Nam Thừa Diệu yên lặng trong chốc lát, vẫn
vững vàng ôm lấy ta, mở miệng nói với Tô Tu Miễn: “Một khi đã như vậy,
sau này nếu Tô huynh có bất kỳ một yêu cầu gì, hai phu thê ta nhất định
sẽ toàn lực thực hiện, ân tình hôm nay xin nợ đến ngày sau.”
Tô Tu
Miễn chậm rãi đưa mắt nhìn ta, mặc dù là nói với Nam Thừa Diệu, nhưng
tầm mắt vẫn thanh tịnh mà vắng lặng dừng ở trên người ta, vì ngăn cách
bởi gió tuyết nên nghe thấy giọng nói của hắn có chút mơ hồ —
“Nợ mà nàng thiếu ta, cả đời này cũng không trả được, chờ kiếp sau đi.”
—————-
Hoành không xuất thế: chỉ sự vật đột nhiên xuất hiện một cách rất có uy thế hoặc có ảnh hưởng lớn.
Bởi vì con đường bị phong toả bởi tuyết, đoàn quân khải hoàn buộc phải đi
đường vòng, hơn nữa trên đoạn đường này, Nam Thừa Diệu luôn chú ý tới
tình trạng cơ thể của ta, hành trình di chuyển rất chậm, thường xuyên
cùng ta khoác chung chiếc áo hồ cừu, cưỡi trên “Đạo Ly Khinh Thông”,
ngắm nhìn phong cảnh khắp nơi, cùng hướng về phía tà dương, giống như là đang dạo chơi sơn thuỷ, vì vậy, đợi cho đến khi chúng ta trở về Thượng
Kinh, màu xanh ấm áp của lá cây đã phá vỡ băng tuyết, vẻ xuân nhuộm thắm cánh rừng.
Trải qua cuộc chiến ở Nghiệp Thành, tin tức ta và Liễm
cùng đến Mạc Bắc đã không thể tiếp tục giấu giếm, ta không biết Nam Thừa Diệu sẽ thu xếp mọi chuyện thế nào, lại không biết phải đưa ra một câu
giải thích ra sao với Thánh thượng và người đời, dù sao, ngày chúng ta
tiến vào kinh thành, mọi người đều đổ xô ra đường, nhà nhà trong Thượng
Kinh đều chạy tới ngoài cổng thành, sắp hai hàng nghênh đón, giữa những
tiếng hoan hô đầy ngưỡng mộ kính yêu cũng không hề thiếu lời ca tụng Tam vương phi, bất giác làm ta có chút kinh ngạc.
Còn Sơ Ảnh đang ngồi
trong xe ngựa cũng hưng phấn muôn phần: “Tiểu thư, tiểu thư, người xem,
có nhiều người như vậy, họ đều ủng hộ người và Tam điện hạ nha!”
Ta
nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ đến ngày gặp lại nàng ở Nghiệp Thành thì tiểu
nha đầu này cứ ôm ta thật chặc không chịu buông tay, khóc đến long trời
lở đất, như thể không muốn che dấu một chút tình cảm quyến luyến không
rời, mặc dù bây giờ chỉ là hồi tưởng lại, nhưng sâu trong đáy lòng của
ta vẫn là một hồi lo lắng.
Ta cũng làm theo nàng, nhấc màn xe nhìn ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trước mặt là “Đạo Ly Khinh
Thông” cùng với bóng dáng anh tuấn trác tuyệt kia, áo giáp Bạch Vũ,
phong thái kinh người.
Bên tai đều là âm thanh hoan hô ca tụng của
dân chúng, trong khi khí thế của tam quân thì chỉnh tề như một, khí át
trời cao, trong một thoáng, tầm mắt của ta có chút dây dưa, ngay đến bản thân cũng không phát giác.
Sơ Ảnh chậm rãi buông màn xe, lại vô tình nhìn thấy ta bất giác nghiêng đầu, không kìm được liền một mặt thì đem
màn xe đang thả xuống một nửa kéo lên cao, một mặt che miệng cười nói:
“Không thả không thả, phải để tiểu thư có thể nhìn thật rõ Tam điện hạ.”
Ta hơi lúng túng, gương mặt nóng lên, lườm nàng: “Em nói hưu nói vượn cái gì thế.”
Nàng cười đến cong cong đôi mắt, thấy ta không còn thẹn thùng hướng mặt ra
ngoài, nên buông màn xe xuống, nhích tới bên cạnh ta, ôm lấy cánh ta của ta, nghiêng cái đầu làm nũng, nói: “Tiểu thư, tại sao phải ngượng ngùng chứ, Sơ Ảnh nhìn thấy cảnh tượng giữa người và Tam điện hạ trên suốt
đoạn đường, không biết trong lòng có bao nhiêu là vui mừng đâu! Nếu
tướng gia và phu nhân mà biết, cũng sẽ vui mừng . . .”
Nàng vừa nói,
đột nhiên nghĩ ra điều