
ngạc.
Lúc đó ta cũng không biết Nam Thừa Diệu, chỉ biết hắn là Tam hoàng tử đương triều, thanh “Chuyển Phách” này là danh kiếm được kết thừa từ người
thầy đã theo học từ nhỏ.
Sau này khi trở về Thượng Kinh, gả vào Thiên gia, mặc dù vẫn chưa có duyên được nhìn thấy kiếm pháp của Nam Thừa
Diệu, nhưng cũng có cơ hội gặp qua thanh kiếm “Chuyển Phách” trong
truyền thuyết.
Thật ra nếu nghiêm khắc mà nói thì “Chuyển Phách” và
“Trầm Thuỷ Long Tước” có điểm giống nhau, nếu luận đến sự tinh xảo của
thân kiếm thì e rằng còn thua kém với “Trạm Lô”, sở dĩ chúng nó danh
chấn thiên hạ, hơn phân nửa là nhờ vào người dùng kiếm.
Tô Tu Xa từng nói, “Chuyển Phách” sẽ không dễ dàng ra khỏi vỏ, mà một khi đã ra thì sẽ không quay về vô ích.
Chỉ tiếc, thế cục nay đã thay đổi, Nam Thừa Diệu là hoàng tử cao quý, việc
triều chính còn giải quyết không hết, nên càng không có thời gian vung
kiếm trên giang hồ như khi còn trẻ, thanh “Chuyển Phách” này, mặc dù
luôn không rời khỏi người, nhưng cũng như “Trầm Thuỷ Long Tước”, chưa
từng có cơ hội được ra khỏi vỏ.
Chỉ là hiện tại, “Chuyển Phách” vừa ra, cùng mũi kiếm “Trầm Thuỷ Long Tước”, như ánh tuyết lạnh lùng.
Ta không hiểu về kiếm, chỉ có thể nhìn thấy chiêu đầu tiên của bọn họ.
Trong khu rừng khô cằn ngập đầy tuyết, “Chuyển Phách” chẻ đôi không trung mà
đến, mang theo sự phong tình quyến rũ, cùng vẻ lười nhác khó nói nên
lời, nhưng bên dưới sự biếng nhác này lại ẩn giấu nét tươi đẹp mà ngoan
độc chết người, người cầm kiếm, bạch y thắng tuyết, phong thái kinh
người.
Giữa khung cảnh tuyết bay đầy trời, “Trầm Thuỷ Long Tước”
hoành không xuất thế (1), giống như sao băng đã xuyên qua ngàn năm, một
đường kiếm lại có thể xinh đẹp mà mềm mại như vậy, làm dậy lên một chút
thanh phong, mang theo một cái bóng ảm đạm, còn người nọ thì chỉ để lại
cho người đời một thanh sam mềm mại mà thanh tuyệt.
Cuộc tỷ thí về
sau, ta hoàn toàn không thể nhìn thấy, động tác của bọn họ quá nhanh,
ánh kiếm loá mắt, ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng người một xanh
một trắng, tựa như Kinh Long, nhanh nhẹn như gió.
Ở bên cạnh, Liễm
cùng với Li Mạch cũng không rời mắt khỏi hai bóng người đang tỷ thí ở
phía xa, nín thở tập trung, sợ rằng sẽ bỏ lỡ một động tác nào đấy.
Giữa đôi mày của Liễm rõ ràng là sự si mê, còn trên nét mặt của Li Mạch, lại ẩn hiện sự u oán cùng lo lắng.
Gió lớn đột nhiên nổi lên, rồi dừng lại, ta đưa mắt nhìn tới, Nam Thừa Diệu và Tô Tu Miễn đã đứng tách xa nhau, Li Mạch sớm đã nhịn không được mà
chạy vọt tới, ta và Liễm cũng nhanh chân bước đến.
Đi đến gần, chỉ
thấy bạch y và thanh sam vẫn bình yên như lúc đầu, ngay đến hơi thở cũng xem như vững vàng, trong lòng thoáng ổn định, về phần ai thắng ai thua, ta không thể biết, mà cũng không quan tâm, chỉ cần bọn họ không có
chuyện gì là đã đủ.
Ánh mắt Li Mạch mang đầy quan tâm, nhưng chỉ lẳng lặng đứng yên ở phía sau Tô Tu Miễn, không nói câu nào, cũng không tiến lên một bước, chỉ là chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn như vậy.
Ta hơi dừng lại một chút, sau đó âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng điều
chỉnh một chút nỗi lòng đang phức tạp không yên của mình, hạ xuống đôi
mi, từng bước một, chậm rãi đi đến bên người của Nam Thừa Diệu.
Ta
nhìn thấy bên vành môi của hắn vẫn là ý cười thờ ơ, thâm sâu mà không ai có thể nhìn thấu, còn với Tô Tu Miễn, giữa đôi mày thanh khiết đó luôn
là nét mặt vô cùng lạnh nhạt như thường.
Nam Thừa Diệu mỉm cười lên
tiếng: “Tô huynh dốc lòng vì võ nghệ, tại hạ là người trong thế tục sao
có thể so sánh, nếu như vẫn tiếp tục e rằng chỉ như một áng mây, “Chuyển Phách” hiển nhiên sẽ không ngăn được sức gió của “Trầm Thuỷ Long Tước”
Vẻ mặt của Tô Tu Miễn vẫn lạnh nhạt như trước, giọng nói cũng không có
chút sợ hãi: “Tam điện hạ có thể tiếp được ba mươi chiêu của Tô mỗ đã đủ rồi, vậy thì nên từ biệt thôi.”
Lòng ta đột nhiên kinh hoảng, không
thể khống chế liền ngước mắt nhìn tới, nhưng căn bản là không có chỗ để
ta lên tiếng nói chuyện, cũng không biết nên nói cái gì, mà có thể nói
cái gì đây.
Dường như đã qua mấy đời mới gặp lại, nhưng nhanh như vậy đã phải chia lìa, vẫn có câu nói, còn sống là còn gặp lại, có phải ta
nên thoả mãn?
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng vẫn không thể nén được
nội tâm đang đau đớn rối bời, cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, muốn động cũng không thể động.
Đúng lúc này, một đôi tay thon dài mạnh mẽ giữ chặt
lấy ta, vững vàng đem cả người ta kéo vào một lồng ngực ấm áp cứng rắn,
ta có phần ngỡ ngàng ngước mắt nhìn lên, hắn lại không hề nhìn ta, khoé
môi tuyệt mỹ khẽ cong lên, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng khi vẫn
chưa lên tiếng, giọng nói của Liễm đã nhanh hơn một bước, vang lên —
“Tô tiên sinh, tại hạ Mộ Dung Liễm, luôn ngưỡng mộ kiếm pháp của tiên sinh, mặc dù tự biết khả năng kém cỏi, nhưng mong tiên sinh có thể chỉ giáo
một chút được không?”
Tô Tu Miễn thản nhiên liếc mắt nhìn vào thế cầm “Trạm Lô” của hắn, sau đó chuyển mắt nhìn thẳng vào ánh mắt của Liễm,
lên tiếng: “Mộ Dung công tử quá khiêm tốn, dựa vào tố chất của ngươi,
nếu như si