Disneyland 1972 Love the old s
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326462

Bình chọn: 8.5.00/10/646 lượt.

gì liền lên tiếng nói: “Tiểu thư, chừng nào thì

người sinh hạ tiểu thế tử hoặc tiểu quận chúa đây, đến lúc đó . . . ưmh . . .”

Ta vô cùng lúng túng, dưới tình thế cấp bách buộc phải bụm

miệng của nàng lại: “Nha đầu nhà ngươi nha, không biết là học theo ai,

chỉ toàn nói những chuyện không đâu!”

Nàng mỉm cười tránh khỏi ta: “Thành thân sinh con, vốn là chuyện thường tình của con người, tiểu thư còn e thẹn cái gì?”

Gương mặt ta càng nóng lên, trừng mắt nhìn nàng, cố tình nói: “Chuyện thường

tình của con người sao, ta thấy em cũng đã lớn, chờ khi có cơ hội ta sẽ

xin mẫu thân tìm giúp em một cửa hôn sự thật tốt, em có chịu không?”

Nàng hoảng sợ, cuống quít nói: “Tiểu thư, người nói cái gì vậy, ai Sơ Ảnh cũng không muốn, chỉ muốn ở bên tiểu thư cả đời!”

Ta thích thú nhìn nàng: “Thành thân sinh con, vốn là chuyện thường tình của con người, đây là do em nói.”

“Tiểu thư, là em sai rồi? Sau này Sơ Ảnh không dám chế nhạo tiểu thư nữa!”

Càng lúc nàng càng nôn nóng, ôm lấy cánh tay của ta, cuống quít xin tha

thứ.

Ta nhìn dáng vẻ này của nàng, nhịn không được mà nở nụ cười,

nàng thấy ta mỉm cười, hiểu ra chẳng qua là ta chỉ nói đùa, mới thở một

hơi thả lỏng, ngay lập tức lại xoay người vùng lên, không chịu buông

tha: “Tiểu thư, từ lúc nào mà người lại học theo Tam điện hạ, thích trêu đùa người khác, điện hạ trêu chọc tiểu thư, thế là người liền đem toàn

bộ mà dùng trên người Sơ Ảnh . . .”

Đang nói, xe ngựa đã chậm rãi

dừng lại, rất nhanh liền có thái giam thay ta nhấc rèm xe, bên trong

khoan xe chật hẹp, ngay lập tức sáng lên, mà ở đầu bên kia ánh sáng, Nam Thừa Diệu chậm rãi bước đến, mỉm cười, đưa tay về phía ta.

Ta nhẹ

nhàng trao tay vào lòng bàn tay của hắn, để cho hắn dìu ta xuống xe,

bước vào cửa chính Thừa Thiên của Tử Kinh cung, con đường vua đi, xuyên

qua Gia Đức môn, Thái Cực môn, Chu Minh môn, Lưỡng Nghi môn, cuối cùng

là đến trước Tuyên Chính điện.

Sắc mặt hôm nay của Thánh thượng vẫn

không được tốt, nhưng có lẽ bởi vì lần này Nam Thừa Diệu lập công lớn,

cho dù ốm đau, ông ta vẫn thân chinh đón chào.

Ta quỳ gối ở phía sau Nam Thừa Diệu, theo như quy cũ, đối với vị thiên tử ở trên thềm ngọc, quốc lễ đi trước gia lễ đi sau.

Thánh thượng tự mình bước xuống thềm ngọc, tự tay đỡ Nam Thừa Diệu, cũng cho gọi thái giám đến nâng ta đứng dậy.

Dung nhan của thiên tử ẩn bên dưới Thập Nhị Lưu Miện (1), màu ngọc đỏ,

trắng, xanh, vàng lay động, biểu cảm nhìn không mấy thân thiết.

Giọng nói của ông ta nghe có vẻ không được đủ hơi, nói với Nam Thừa Diệu:

“Lần này hoàng nhi bình định phiến loạn Bắc Hồ, lấy được lòng dân ở Mạc

Bắc, nâng cao quốc uy của Nam Triều ta, công lao to lớn, trẫm rất vui

mừng.”

Nam Thừa Diệu mỉm cười đáp: “Được thánh minh của phụ hoàng soi sáng, nhi thần nào dám cướp công của người khác mà bảo của mình.”

Hoàng thượng ha ha cười, vẻ lạnh cứng ở giữa đôi mày tan đi một ít, tuỳ ý vỗ

lên vai hắn, sau đó giữ chặt, cũng không hề buông ra, ngược lại còn kéo

hắn cùng hướng mặt về phía ta, lên tiếng nói: “Khó có được một vị Vương

phi hiểu rõ đại nghĩa, chịu vì quốc gia mà xem nhẹ sống chết, quả nhiên

là bậc cân quấc không thua đấng mày râu *cân quấc: khăn trùm đầu, ý chỉ

phụ nữ; mày râu: chỉ đàn ông*, một nữ nhân tầm thường sao có thể cùng

ngươi hứng chịu mạo hiểm như vậy?”

Ta có phần mù mờ khó hiểu, chỉ có thể hiền lương rũ xuống ánh mắt, mang theo nụ cười khẽ, không nói một lời.

Nam Thừa Diệu cười đáp: “Quốc gia nước nhà, không có nước làm sao có nhà,

đây vốn là việc mà nội nhân của nhi thần phải làm.” *nội nhân: người bên họ vợ*

Hoàng thượng nghe xong lời nói của Nam Thừa Diệu, cười một

cái rồi hỏi ngược lại ta: “Thế còn Tam vương phi, ngươi cũng nghĩ như

vậy sao?”

Ta dịu dàng cười đáp: “Nhi thần không biết đến những đạo lý to lớn đó, chỉ biết thê tử xem trượng phu là trời, nếu Tam điện hạ đã

dặn dò, bất kể thế nào nhi thần cũng nghe theo.”

Ta nhìn thấy sự ngờ vực trong ánh mắt của hoàng thượng dần giảm đi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ta là Tam vương phi đương triều, thê tử của Nam Thừa Diệu, cũng là nữ nhân của Mộ Dung gia, mà lần này Liễm lập được chiến công, chắc chắn sẽ được phong thưởng thật hậu, như vậy giờ này khắc này, nhất định ta không

được biểu hiện thêm bất kì một chút năng lực nào.

Hoàng thượng ra

chiếu khao thưởng cho tất cả binh sĩ canh giữ trên dưới Thượng kinh cùng với đoàn quân khải hoàn đang dàn trận ngoài cổng thành, Nam Thừa Diệu

thân là chủ soái, hiển nhiên là phải tham dự.

Với một nơi như vậy, ta lại là thân đàn bà con gái, tất nhiên là không tiện đi theo, thái giám

quản lý trong cung sớm đã chuẩn bị xe ngựa, đưa ta trở về Tam vương phủ.

Mọi người trong Tam vương phủ đã nhận được tin tức từ sớm, Tần An dẫn theo

Tầm Vân, Trục Vũ cùng một đám gia nhân trong phủ, cung kính đứng hầu bên ngoài cổng lớn của Vương phủ, không biết đã đợi bao lâu.

Kiến lễ qua đi, ta trở về Mặc Các, bởi vì Nam Thừa Diệu vẫn chưa hồi phủ, Tần An cùng với Tầm Vân Trục Vũ cũng đi theo hầu hạ.

Bên trong Mặc Các lúc ta quay về so với khi ta