Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326351

Bình chọn: 8.00/10/635 lượt.

ầm như đêm kia, sau đó mới lên tiếng nói nhỏ:

“Khiến Điện hạ lo lắng, thần thiếp . . .”

Vẫn chưa nói xong, đã bị

hắn ôm chặt ở trong lòng, mới đầu dường như còn mang theo vài phần chần

chừ không xác định, nhưng dần dần sau đó, hai cánh tay của hắn lại từng

chút từng chút xiết chặt, mang theo một chút run rẩy, sức lực như vậy,

giống như muốn đem ta khảm sâu vào trong thân thể của hắn.

Ta không

ngờ hắn sẽ hành động như vậy, trong lúc vô ý lại nhìn thấy một đám thuộc hạ mà hắn mang theo đều ăn ý hạ thấp ánh mắt, không nhìn cũng không cử

động, nhưng mà trên nét mặt, vẫn không thể tránh khỏi có phần lúng túng.

Ta có hơi xấu hổ, bàn tay nhẹ nắm thành quyền chống đỡ lên lồng ngực của

hắn, sau đó hơi dùng sức đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không để ý tới sự

kháng cự của ta, đôi tay càng lúc càng dùng sức ôm chặt.

Trong một

thoáng, ta có phần luống cuống, không biết phải làm sao cho phải, mà hắn vẫn không nói lời nào như trước, cứ như vậy ôm ta thật chặc, hơi thở ấm áp mà hơi hỗn loạn lướt nhẹ trên cổ, tê dại một mảnh.

Thân thể hai

người thân mật gắn bó, trong lúc hoảng hốt lại cho ta có một ảo tưởng,

ta giống như là một thứ trân bảo mà hắn đánh mất sau đó lại tìm về được, cho nên mới phải dùng sức như vậy, không e ngại ở trước mặt người khác, mãi cũng không buông tay.

Không biết đã qua bao lâu, hắn mới từng

chút buông lỏng ta ra, ánh mắt thâm thẳm sâu sa tinh tế lướt qua gương

mặt, bờ vai cùng toàn thân của ta, tựa như là đang xác nhận xem ta có

thật sự bình yên vô sự hay không.

“Điện hạ, thần thiếp . . .”

Ta

bị hắn nhìn như vậy thì có chút không được tự nhiên, vừa muốn lên tiếng

nói gì đó, ngón tay của hắn lại điểm nhẹ lên môi ta, sau đó hắn nhìn vào đôi mắt của ta, lên tiếng: “Ta không muốn nghe nàng lại tự xưng ‘Thần

thiếp’.”

Ngón cái hơi thô ráp, từ tốn nhưng lại mang theo sự mê hoặc

vuốt ve lấy vành môi như cánh hoa của ta, cảm giác tê dại khiến hai gò

má khẽ nóng, trực giác muốn thoát ra.

Vừa mới có động tác, hắn đã

nhanh tay giữ chặt thắt lưng nhỏ nhắn, sự hờ hững cùng trấn tĩnh ở trong đáy mắt vốn kiềm chế rất mạnh của hắn dường như đang chậm rãi giảm

xuống, sau đó có một loại cảm xúc mờ mịt mà ta nhìn không hiểu đang dâng lên không chút kiềm chế, đáy lòng cũng vì thế mà run rẩy, bản năng muốn tránh đi, thân mình cũng có chút hoảng loạn mà giãy giụa.

Ánh mắt

trấn tĩnh của hắn lại hiện lên, dường như phải cố gắng kiềm chế, lại vừa mang theo vài phần kiên quyết cố chấp, vòng tay của hắn càng thêm vây

chặt lấy ta, mặc dù là lời ngâm nga nhẹ nhàng, nhưng lại không để cho

ngươi có khả năng cự tuyệt hay vãn hồi —

“Ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta . . .”

Lời còn chưa dứt, hắn liền không để cho ta kháng cự mà cúi đầu hôn xuống,

trong đầu của ta liền vang lên một tiếng nổ lớn, chưa bao giờ có hành

động thân mật như vậy cùng với hắn ở trước mặt người khác.

Hai gò má nóng hổi như muốn nhỏ máu, không thể giãy giụa, cả người lại vô lực, chỉ có thể để mặc hắn ôm ta ở trong vòng tay.

Ta hơi ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt, có phần bị động đón nhận sự triền

miên cùng sức lực mạnh mẽ của hắn, nụ hôn mang theo một chút mê hoặc

cùng vỗ về. Tóc dài như mực bay múa trong gió tuyết, hoàn toàn dựa vào

cánh tay hắn đang ôm lấy thắt lưng ta mới không để bản thân xụi lơ

xuống.

Cũng không biết đã qua bao lâu, mãi cho đến khi một giọng nữ

tử lạnh lùng như băng lại ẩn chứa vài phần chán ghét giễu cợt lọt vào

vành tai —

“Nếu như đã kiêm điệp tình thâm như vậy *tình cảm vợ chồng sâu sắc*, tại sao còn để nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm, vừa rớt vực

lại vừa trúng độc để rồi liên luỵ đến người khác. Đường đường là Tam

hoàng tử Nam Triều, không ngờ lại vô năng như thế!”

Ta đột nhiên kinh ngạc, thừa lúc Nam Thừa Diệu hơi thả lỏng thì xoay người lại, thoát khỏi hắn.

Liếc mắt một cái, liền nhìn thấy bạch y như tuyết của Li Mạch đứng ở phía sau dáng vẻ lẳng lặng của Tô Tu Miễn.

Hắn không hề nói gì.

Thanh Sam lạnh nhạt, vắng lặng thanh khiết.

——— ————-

Kiêm (鹣)

Tên một lòai chim trong truyền thuyết. Tương truyền rằng mỗi con chỉ có một mắt và một cánh, nên, nếu muốn di chuyển, hai con dứt khoát phải sóng

đôi, hỗ trợ lẫn nhau.

Thế nên, kiêm điệp tình thâm ý chỉ vợ chồng son sắt, gắn bó thủy chung “Thì ra là Tô huynh.”

Nam Thừa Diệu vững vàng ôm lấy ta, đối với sự chế giễu lạnh lùng của Li

Mạch thì làm như mắt nhắm tai ngơ, cũng không để ý tới sự cứng ngắc của

ta, vẫn giống như trước, vẽ ra nụ cười như mây trôi trên trời cao, lên

tiếng với Tô Tu Miễn.

Tô Tu Miễn lẳng lặng nhìn về phía chúng ta,

giống như đang nhìn chăm chú, nhưng lại như không nhìn, cách nhau một

khoảng cách không gọi là gần cùng với khung cảnh gió tuyết đầy trời, nên ta thấy không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nhìn thấy hắn thản nhiên gật đầu

một cái, xem như là trả lời.

Trong lòng ta có hơi nghi hoặc, hai

người bọn họ đều là kẻ danh chấn trong thiên hạ, nếu đã từng nghe thấy

tên lẫn nhau cũng là chuyện thường tình, nhưng với tình hình trước mắt

này lại giống như trước kia đã từng gặp nhau.

Nam Thừa Diệu nhìn ra

sự


Duck hunt