
1000 lần… 2000
lần… Gọi mãi tới khi tim khô máu, phổi rỗng hơi. Tôi tưởng mình có thể
hóa đá cùng anh, cứ dính chặt như thế dù ánh dương lên rồi lặn, giò thổi gió ngừng, lá vàng lá xanh… bao nhiêu năm, bao nhiêu thế kỉ… hãy để tôi nằm yên như thế, nghe nhịp tim kia đều đặn trong lồng ngực, nghe hơi
thở kia nhịp nhàng không thôi…
Và cuối cùng tôi biết mình đang sống
Và cuối cùng tôi biết mình mãi mãi đợi chờ… Ngót nghét đã qua 7 tháng 14 ngày…
Một hôm tình cờ tôi nghe cuộc nói chuyện của Dĩ Linh và dượng
“Con gái lớn rồi, không lo tính hôn nhân đại sự là không ổn!”
“Ý cha là sao? Anh ấy đến giờ chưa tỉnh lại, chẳng lẽ tổ chức đám cưới mà vắng mặt chú rể?”
“Haizzz… bởi vậy cha mới lo lắng. Dù sao thì hôn ước này cũng chỉ là
lời nói suông. Vì sao phải phí tuổi thanh xuân? Cha thấy nó không chừng
sẽ không bao giờ tỉnh lại, bây giờ con có lấy người khác thì Liêu phủ
cũng không ý kiến gì đâu. Nhà đó chỉ còn mỗi bà Liêu, bà ấy sẽ không gây khó dễ. Về dư luận thì cũng sẽ thông cảm, không thể bất công đến độ ép
con phải thủ tiết vì một cái hôn ước vớ vấn”
“Nhưng cha à… con không muốn cưới người khác… con thích Thần Phong…”
“Dù là vậy thì con cũng phải nghĩ cho cha, cho gia đình chứ. Anh con
vốn tính nết long bong, cha mất hết hy vọng nó chịu ngoan ngoãn cưới vợ
sinh con rồi. Tuổi của cha cũng gần đất xa trời, trước khi chết cha muốn thấy hai đứa yên bề gia thất. Con tính gì thì tính, cha sẽ xem có mối
nào được, thân phận công chúa như con không sợ không lấy được một chàng
trai tốt!”
Tôi nép vào góc tường chờ khi dượng đi rồi mới bước ra nhìn Dĩ Linh
-Nữ Hoàng!
-Hình như dượng không vui lắm…
-Uhm… không hiểu sao gần đây ông ấy cứ bị ám ảnh bởi chuyện cưới xin. Haizzz… Cứ tưởng đã có Dĩ Thuật làm bia đỡ đạn, hóa ra chị cũng không
thoát…”
Tôi cười cười, do dự một lúc lại hỏi
-Chị sẽ đợi anh ấy sao?
Dĩ Linh quay sang nhìn tôi, cặp mắt dò xét một lúc rồi thành thật bảo
-Dĩ nhiên là không. Chị nói thế để có cớ trì hoãn với cha. Thật ra…
chị phát hiện mình không yêu Thần Phong, chỉ có sự cảm mến. Mà anh ta
cũng đâu có yêu chị…
-Nếu sau này anh ấy tỉnh lại, hai người sẽ cưới nhau sao?
Dĩ Linh bậm môi nghĩ ngợi
-Có lẽ, dù gì thì mọi người cũng tin rằng bọn chị là một đôi rồi. Lần “kết hôn hụt” đó làm chị mang tiếng là vợ của hắn rồi. Trốn đằng trời
cũng khó thoát.
Tôi cùng xoay người nhìn theo tầm mắt của Dĩ Linh. Ánh hoàng hôn rọi
vào tòa cung điện nguy nga, mang theo cái u tịch chốn thâm cung và một
nổi buồn man mác cho người ngắm. Rất lâu sau đó tôi chợt thốt lên
-Chị có thích làm Nữ Hoàng không?
Tôi không nhìn Di Linh nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt ngạc nhiên và nghi ngờ đang xoáy vào mình
-Em nói vậy có ý gì?
Tôi mỉm cười, hít sâu và bình tĩnh đáp
-Em thấy… hay là chị em mình đổi vai cho nhau đi. Chị hãy làm Nữ
Hoàng, em thay chị gánh lấy hôn ước. Em không có tố chất làm vua như chị và chị không thể kiên nhẫn chờ đợi giống em. Vì vậy chúng ta nên chọn
việc mà mình muốn làm. Em không muốn làm Nữ Hoàng nhưng em muốn bên cạnh Thần Phong.
Sau đó rất lâu, rất lâu, Dĩ Linh vẫn mãi im lặng. Có lẽ chị đang suy
nghĩ rất nghiêm túc. Chúng tôi cùng nhau ngắm hoàng hôn trong cung điện. Khi mặt trời khuất hẵn, bóng tối đang kéo đến, tôi mới nghe Dĩ Linh trả lời
-Nhưng mà… sẽ không ai đồng ý với chuyện này đâu. Trước giờ chưa từng có vụ thay đổi ngai vị kiểu như thế. Tính thế nào cũng không hợp lý…
Tôi quay lại nhìn khuôn mặt bối rối của Dĩ Linh, thử thuyết phục chị một lần
-Chị luôn bên cạnh em, chị biết rõ thực lực của em mà. Hơn nữa, em
không có chút nhiệt huyết nào, còn chị thì khác. Chị luôn khao khát đem
đến cuộc sống tốt đẹp cho thần dân, chị thông minh sắc sảo, bản lĩnh
kiên cường,… mọi tố chất của một đấng minh vương đều hội tụ trong con
người chị. Và nói về hôn ước với Thần Phong, tuy rằng không có bất kì
văn bản pháp luật nào công nhận nhưng truyền thống hoàng gia chúng ta
trọng chữ tín, đặt biệt với những lời hứa hẹn đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng con người. Ngày trước thì không sao nhưng bay giờ cả nước
đều đã biết sự tồn tại của hôn ước này, chị buông tay sẽ khiến dư luận
chỉ trích. Họ sẽ nói hoàng tộc chúng ta ích kỉ và thiếu lễ nghĩa, lúc
hôn phu lâm vào hoạn nạn thì phủi tay lấy người khác. Như thế sẽ để lại
tiếng xấu cho đời sau. Như vậy chi bằng chúng ta đổi vị trí cho nhau,
thế thì mọi thứ thật toàn vẹn. Nếu chị đồng ý thì hai ta cùng hợp sức,
thời đại này cũng không còn quá khắt khe, cổ hủ như ngày xưa, chỉ cần có được lập luận vững vàng, kiên trì thuyết phục và tranh thủ sự ủng hộ
của mọi người, vụ hoán đổi ngai vị vẫn có khả năng xảy ra. Cùng lắm thì
em sẽ viết di chúc rồi quy ẩn sớm như mấy bậc hiền triết thời xưa, lấy
lý do tu hành cũng được…
Tôi nói hết những suy nghĩ của mình. Sắc mặt của Dĩ Linh thay đổi
liên tục, từ trắng sang xanh sang đỏ. Chị trồ mắt nhìn tôi giống như
đang nghe tôi kể một câu chuyện kinh dị. Tuy vậy tôi vẫn nhận ra một tia thích thú và khát khao trong đôi mắt ấy. Dĩ Linh muốn làm Nữ Hoàng. Nếu không phải vì coi