Disneyland 1972 Love the old s
Diễn Viên Đa Năng

Diễn Viên Đa Năng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323094

Bình chọn: 7.5.00/10/309 lượt.

Sẽ có một ai đó thay mẹ yêu tôi?……

Nằm trên giường bệnh, đôi mắt mẹ tuyệt vọng nhìn tôi. Bàn tay mẹ gầy

gầy vuốt má tôi và tôi thì đang bật khóc. Mẹ mỉm cười thật dịu dàng và

đưa cho tôi một sợi dây chuyền vàng rất đẹp. Giọng nói của mẹ nhẹ tênh

hòa vào hơi thở yếu ớt:

-Công chúa ngoan của mẹ… con hãy cầm lấy. Hãy đeo nó bên mình… không

bao giờ được tháo ra. Tất cả những gì mẹ có thể cho con chỉ có vậy! Mẹ

xin lỗi con Sao Ly! Sau này không có mẹ bên cạnh con phải biết tự chăm

sóc bản thân. Con rất hay bị cảm nên mùa đông cần giữ đủ ấm… con phải…

Không đợi mẹ nói gì thêm tôi lắc đầu lia lịa bóp chặt tay mẹ và hai hàng nước mắt giàn giụa.

-Không… không mẹ ơi! Mẹ đừng nói thế, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con đâu, phải không mẹ?

Mẹ tôi lặng thinh, nước mắt mẹ chảy dài thấm đẫm áo gối

-Ôi… công chúa của mẹ… dĩ nhiên là mẹ không bao giờ rời xa con rồi!

Dù có ở thế giới nào mẹ vẫn sẽ luôn dõi theo con… con gái ngoan à!

Tôi úp mặt vào lòng mẹ mà khóc. Trái tim tôi như ngàn mảnh vỡ của

chiếc cốc… nát vụn… rỉ máu… Từ lúc được sinh ra đến nay tôi chỉ có mẹ là bến bờ nương tựa. Tôi không tài nào hình dung nổi mình sẽ ra sao nếu

mất mẹ trên cuộc đời.

Bàn tay mẹ run rẩy vuốt mái tóc tôi thì thầm

-Hãy mạnh mẽ lên, công chúa nhỏ! Cuộc đời mỗi con người đều phải trải qua những mất mát… Con hãy cứ an tâm, dù mẹ không thể ở bên con nhưng

con sẽ không cô độc… Anh…anh con sẽ không bao giờ để con “một mình”!

Tôi ngẩn mặt lên nhìn mẹ, nước mắt nước mũi đầm đìa trên má

-Anh? Con có anh sao? Con vẫn còn người thân sao?

Mẹ gật đầu và nở một nụ cười dịu dàng

-Phải! Đó là người… sẽ thay mẹ yêu con!



Tang lễ của mẹ tôi là một đám tang không có khách mời. Tôi đứng bên

nấm mồ mới lấp, tay cầm bó huệ trắng ngạt ngào hương thơm. Nước mắt cứ

thi nhau chảy rồi lại khô đi trên má. Phía trước tôi là sự trơ trọi, lẻ

loi giữa cuộc đời xô bồ không điểm tựa. Gió bụi liu thiu thổi… những tán liễu xào xạc rũ xuống… tán cây xanh ngắt chải mượt mái tóc và vỗ về bờ

vai tôi… hiền dịu mà thân thương như tay mẹ.

Giữa khu nghĩa địa vắng vẻ không người, lớp lớp những ngôi mộ, chợt

xuất hiện một cái bóng đen. Người đó từ xa đang chạy thục mạng về phía

tôi. Anh chẳng màn tới những lối đi có sẵn mà giẫm cả lên cỏ xanh, phóng qua những luống hoa và trèo tót lên bờ rào lao về phía trước. Đến đoạn

anh đứng phắt lại, nhìn tôi chăm chú bằng đôi mắt đen huyền, ấm áp lạ

lùng. Tôi thấy anh đeo hoa tang trên chiếc áo sơ mi đen sẫm. Giây phút

ấy tôi không bao giờ quên được khi anh ném cái áo khoát cầm trên tay

xuống đất và bước đến ôm chầm lấy tôi nhanh như một cơn lốc. Bó huệ

trắng như dập nát hoàn toàn trong vòng tay của anh. Tôi nhớ như in giọng nói trầm nghẹn ngào bên tai:

-Ổn rồi… ổn rồi em gái. Anh đang ở đây- cạnh bên em thế nên xin em

đừng khóc nữa! Từ giờ anh sẽ thay mẹ chăm sóc em.. Anh thề sẽ luôn bảo

vệ em, không bao giờ để ai bắt nạt em, không bao giờ để em cô đơn một

mình… Anh thề đấy công chúa nhỏ!

Dường như trong bóng đêm tuyệt vọng có một vầng mặt trời tìm đến bên

tôi… Nó phủ lên người tôi ánh nắng vàng ấm áp, soi sáng con đường dài

phía trước, cho tôi niềm tin và hy vọng để tiếp tục bước đi… Vòng tay ấy kéo tôi ra khỏi cõi âm u và trao cho tôi một cuộc sống mới!

Mùa xuân năm nay đến muộn. Đã hơn 3 tháng nằm im chờ đợi trong giá

rét mà những chồi non của cây phong vẫn chưa có cơ hội ngoi lên. Tôi

cùng hai cô bạn thân đi vào thư viện của trường. Mạn Mạn trèo lên chiếc

thang lấy quyển từ điển trên nốc kệ cao chót vót, còn tôi và Mỹ Lạc ôm

một chồng sách lịch sử đặt xuống bàn.

-Ôi trời ơi… nhiều thế này đọc chắc đui mắt!

Mỹ Lạc kéo ghế ra và uể oải ngồi xuống. Lò sưởi của thư viện bị chập

điện hỏng từ ngày hôm qua thế nên mọi người ngồi ở đây đều run lên cầm

cập

-Lạnh quá…!

Mạn Mạn vừa than thở vừa kéo ghế ngồi xuống bàn giở quyển từ điển ra. Thấy lạ tôi hỏi:

-Cậu lấy từ điển chi vậy?

Mạn Mạn nhún vai:

-Để tra mấy cái từ thuộc phạm vi cung cấm ít dùng ấy mà!

Mỹ Lạc thấy có lý nên gật gật đầu. Thứ 4 tuần sau nhóm 3 đứa chúng

tôi phải nộp bài tổng kết Lịch sử cho cô giáo. Chủ đề là “Hoàng gia từ

thế kỉ 17”. Tôi đọc nhanh mục: Những nhân vật có sức ảnh hướng lớn đời

Hoàng đế Quang Minh III mà không khỏi thắc mắc.

-Trong này có viết: “Hai năm sau khi được phong tước Đại Tướng, Liêu Ngạn Đông từ chức để sang phương Tây… du lịch”!!? Thế nghĩa là vì muốn

đi du lịch nên ông ấy từ chức sao? Làm Tướng quân đâu phải việc đơn

giản… sao lại có người bỏ tước vị lãng xẹt vậy kia chứ?

Hai cô bạn của tôi ngồi ngẩn ra chưa biết phải giải thích ra sao thì một giọng nói từ phía sau đáp lại:

-Dùng từ “tạm ngưng việc nước” thì chính xác hơn! Không phải là ông

ấy xin từ chức mà là Hoàng đế Quang Minh III cho phép ông lánh mặt một

thời gian để nghỉ ngơi, đó được xem như một phần thưởng xứng đáng cho

công lao to lớn ông ấy đã bỏ ra… Liêu Ngạn Đông là vị tướng tài lược

nhất trong lịch sử mà!

Mỹ Lạc và Mạn Mạn ngước nhìn người đang đứng phía sau lưng tôi, đôi

mắt họ tròn xoe vừa ngạc nhiên vừa thán phục. Tôi xoay