pacman, rainbows, and roller s
Diệm Nương

Diệm Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324083

Bình chọn: 8.5.00/10/408 lượt.

c thì ngủ tạm ngoài trời, lúc thì tìm

đến sản nghiệp của gia môn, tại đó luôn có sẵn phòng riêng dành cho hắn.

Cửa kẽo kẹt mở ra, hắn thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt. Trong bóng tối mịt mù, một làn gió xuân tràn tới, rồi tiếp theo một thân thể mềm mại nhào

thẳng vào lòng hắn. Hắn không né tránh, cũng không ôm lại, chỉ lặng lẽ

ngước lên nóc nhà, nhìn về khoảng không gian vô tận bên ngoài, nhìn

khuôn mặt nhỏ bé yêu kiều đã có chút mơ hồ trong ký ức cùa mình kia.

“Chàng cứ luôn như vậy.” Diệm Nương đưa tay lên che miệng khẽ ngáp một cái,

cất tiếng oán trách: “Ôm ta mà lại nghĩ đến nữ nhân khác.” Thấy hắn

không có phản ứng gì, nàng lại nói tiếp: “Chưa nghe người ta nói sao,

phải nhân lúc còn có thể trân trọng để trân trọng những thứ mình đang

có, đừng đợi đến lúc mất đi rồi, khi đó có hối hận cũng không kịp.”

Khanh Tuần nghe thế không khỏi có chút tức cười, nữ nhân này da mặt đúng là

dày thật, từ đầu chí cuối hắn chưa từng cho rằng nàng thuộc về mình, lời thề đó chẳng qua là bị bức ép mà thôi. Nếu nàng chịu chủ động rời khỏi

cuộc sống của hắn, hắn không mở tiệc ăn mừng là đã nể mặt nàng lắm rồi,

hối hận không kịp ư? Đừng có nằm mơ như thế.

Từ trước ngực vang

lên tiếng hô hấp đều đặn, mấy ngày nay vì đuổi theo Khanh Tuần, Diệm

Nương chưa từng được ngủ một đêm ngon giấc, lúc này vừa mới đặt lưng

xuống giường nàng liền lập tức thiếp ngay đi.

Khanh Tuần lần đầu tiên không thừa lúc nàng ngủ say mà điểm huyệt nàng rồi bỏ đi, hắn nhẹ

nhàng đặt nàng qua một bên, rồi nằm xuống ngủ ngay bên cạnh. Giờ đây,

đến hắn cũng không biết quan hệ giữa mình và nàng nên được tính là gì

nữa. Ngày thứ ba, tuyết bắt đầu rơi, từng bông tuyết như những cánh hoa phất

phơ bay xuống che mờ tầm mắt, phong tỏa đường đi trong núi. Khanh Tuần

không hề nôn nóng, từ rất lâu trước kia hắn đã học được tính nhẫn nại.

Hắn có sự bền bỉ giống như loài sói, luôn lặng lẽ chờ đợi thời cơ tốt

nhất để ra tay, không bao giờ nôn nóng hấp tấp, dẫn đến những thất bại

không đáng có. Hắn không thể đi vào, Phó Hân Thần tất nhiên cũng không

thể đi ra được.

Trong tửu quán có sẵn củi, gạo và rau khô, đủ

cho hai người dùng trong cả tháng. Mà đối với cao thủ như Khanh Tuần và

Diệm Nương, dù hai ba ngày không ăn không uống thì cũng chẳng có vấn đề

gì, chỉ là họ đã đến ở đây rồi, tất nhiên không thể đối xử tệ bạc với

bản thân như vậy, một ngày làm một hai bữa cơm ăn đối với hai người vốn

cả ngày rảnh rang không có việc gì làm như bọn họ tất nhiên không thể

coi là phiền phức. Có điều người vo gạo thổi cơm không phải Diệm Nương,

mà là Khanh Tuần. Bao nhiêu năm nay lúc tan lúc hợp bên nhau, Khanh Tuần đã hoàn toàn hiểu rõ về trù nghệ của Diệm Nương nàng, với tính cách

chẳng mấy kén ăn của hắn mà cũng không chịu đựng nổi, tất nhiên không

thể để nàng đi phá hoại mớ lương thực đó, còn Diệm Nương thì vui vẻ

hưởng thụ sự “chu đáo” hiếm có này của Khanh Tuần.

Bởi vì có tâm ý riêng, thêm vào đó là có thời gian, Diệm Nương gần như đã hoàn toàn

hiểu rõ về Khanh Tuần, kẻ mà trong mắt người ngoài, thậm chí cả cha mẹ

huynh đệ, chẳng khác gì một con “quái vật” âm trầm khó hiểu. Thói quen

ưa sạch sẽ của hắn là đối với người chứ không phải vật, hắn không thích

con người là vì người ta từ chối cho hắn cơ hội biểu đạt thiện ý. Hắn

trọng lời hứa, trọng tình cảm, tuy có lúc cố chấp đến khó hiểu, lạnh

lùng đến ghê người, nhưng sự cô đơn tịch mịch của hắn lại khiến nàng bội phần xót xa. Càng hiểu về hắn, nàng lại càng lún sâu, đến độ không thể

tự thoát ra được, như bây giờ, nàng đã dùng toàn bộ thể xác và trái tim

để yêu hắn, hắn có cảm giác được không?

Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Diệm Nương, nàng đứng dậy mở cửa.

Khanh Tuần vốn ngồi bên cạnh giả vờ dưỡng thần lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Tâm ý của nàng hắn sớm đã hiểu rõ. Nhưng thế thì sao? Tạm chưa

nói tới việc trái tim hắn sớm đã thuộc về người khác, chỉ xét riêng tới

xuất thân của nàng, một cô nàng lẳng lơ có thể lên giường với bất cứ ai, hắn sao có thể trao tình cảm cho nàng? Mà điều khiến hắn cảm thấy khó

chịu nhất là đối với thân thể của nàng, hắn vừa chán ghét lại vừa có một nỗi khát khao khó hiểu, cứ sau mỗi lần thân mật hắn lại lập tức chạy đi gột rửa bản thân thật kỹ, hòng xóa sạch mùi của nàng, nếu không hắn sẽ

cảm thấy toàn thân khó chịu, đứng ngồi không yên. Một nữ nhân như vậy,

hắn làm sao có thể động tâm cho được.

“Diệm, Diệm cô nương, đây

là gà, gà rừng…” Ngoài cửa vang lại một giọng đàn ông có chút run rẩy,

không biết là vì trời lạnh quá hay vì quá căng thẳng. Khanh Tuần đưa mắt nhìn, lại chỉ thấy bóng lưng yêu kiều của Diệm Nương cùng với những

bông tuyết đang tung bay lất phất.

“Ta biết đó là gà.” Giọng nói yêu kiều của Diệm Nương vọng vào tai Khanh Tuần, khiến trong lồng ngực

hắn trào lên cảm giác nhức nhối. “Đại ca, có chuyện gì không?” Nàng biết rõ vẫn cố hỏi, không hề có ý mời người kia vào phòng. Mà trên thực tế

cũng không có ai dám vào. Thời gian gần đây thường xuyên xảy ra những

chuyện như vậy, nam nhân trong trấn