Teya Salat
Diệm Nương

Diệm Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323314

Bình chọn: 9.00/10/331 lượt.

Tôi vẫn luôn tin rằng khoảng cách giữa cái xấu và cái đẹp có

thể được bỏ qua. Tài năng, trí tuệ, tính cách, giống như một

cây đũa thần vậy, nó biến người đẹp trở nên khó ưa đáng ghét, khiến người xấu được mọi người hoan nghênh. Thực ra tất cả có thể gói gọn trong một câu nói, mọi việc đều xuất phát từ

tâm.

Tất nhiên trong đời sống hiện thực, tầm quan trọng

của ngoại hình khỏi cần nói mọi người cũng đều biết rõ.

Nhưng trong thế giới tình cảm, tôi lại càng tin vào cảm giác,

càng tin vào lòng người. Cho nên, cấu tứ của cuốn sách này đã xuất hiện. Đó là một người đàn ông dung mạo xấu xí, tính

cách chất phác, nhưng lại có một mối si tâm tột độ. Loại đàn

ông này, không phải người phụ nữ nào cũng có đủ sự tinh tế,

hơn hết là may mắn để nhận ra rồi nắm bắt cơ hội. Diệm Nương,

một cô gái sẵn sàng cháy hết mình vì tình yêu, đã gặp được

một người đàn ông như thế nhưng lại là lúc trong lòng hắn đã

có người khác. Đây rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh, quả

thực chỉ có thể phán xét theo suy nghĩ của mỗi người.

Trong cuốn sách này tôi còn muốn viết về sự cô độc, một loại cảm

giác mà hẳn mỗi người trong số chúng ta đều đã từng trải qua. Mọi người luôn cố gắng tìm mọi cách để bản thân thoát ra

khỏi nó, nhưng liệu mấy ai thật sự có thể làm được đây? Cho

dù bè bạn vây quanh, cho dù ở nơi náo nhiệt nhất, cảm giác cô

độc vẫn sẽ bất giác bao phủ trong lúc bạn chẳng đề phòng. Cho nên, tôi thường xuyên nghĩ, liệu có phải chỉ khi tìm được một

nửa linh hồn còn lại của mình, sự cô độc mới lặng lẽ rời xa?

Tôi đã lưu lại điều nghi vấn này trong cuốn sách và cũng đưa vào

đó cả đáp án cùng với lời chúc phúc của bản thân mình. Xin

gửi tới tất cả những người đang đọc cuốn sách này của tôi.

Nàng nằm cuộn tròn giữa đống rơm khô. Những vì sao giăng đầy cùng với

vầng trăng khuyết thanh tân điểm xuyết cho bầu trời mùa thu cao vút.

Phía bên trái là cánh đồng mênh mông bất tận, bờ ruộng ngang dọc trải

dài, phía bên phải là một mảnh rừng thưa, một con suối nhỏ trong veo

xuyên qua, chảy về hướng dòng sông thấp thoáng có thể mơ hồ nhìn thấy ở

phía rất xa. Cách đống rơm gần đó có một thôn trang nhỏ với chừng bốn

năm chục hộ gia đình, lúc này thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng

chó sủa, nhưng tiếng người thì sớm đã hoàn toàn tiêu tịch.

Tiếng kêu của đám côn trùng mùa thu vang lên không ngớt khiến người ta càng

cảm nhận được sự nặng nề của màn đêm. Nàng nhắm mắt lại, một chút cô đơn bất giác thoáng hiện trong lòng, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng bị

xua tan. Nữ nhi Diệm tộc từ nhỏ đã được dạy phải tránh xa những tâm

trạng xa xỉ như cô đơn, đau khổ, cảm thương, bởi vì theo kinh nghiệm của tổ tiên, những tâm trạng này sẽ khiến con người ta trở nên yếu ớt không thể tự lập, mà nữ nhi Diệm tộc không có quyền được yếu ớt.

Một

khi đủ mười hai tuổi, nữ nhi Diệm tộc liền bị trục xuất ra khỏi bộ lạc,

trở thành một cánh bèo trôi dạt khắp nơi, suốt đời suốt kiếp không được

trở về.

Nam nhi Diệm tộc dũng mãnh mà cao quý, nữ nhi Diệm tộc

lại dâm đãng mà thấp hèn. Nữ nhi từ khi sinh ra đã không có tên, tất cả

đều được gọi là Diệm Nương, không có ai trân trọng. Để sinh tồn, những

người con gái bị trục xuất ra khỏi bộ lạc đó có thể đem bán bất cứ thứ

gì.

Nàng mười sáu tuổi, đã vượt qua được quãng thời gian mà bất

cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, bây giờ nàng có đủ năng lực để ứng phó

với bất cứ chuyện gì. Cảm giác buồn ngủ chợt dâng lên, nàng rúc người

vào đống rơm sâu thêm một chút, chuẩn bị đi ngủ.

Một tiếng động

lạ vang lên, nàng bừng mở mắt, cảnh giác nhìn về phía khu rừng. Một bóng đen nhanh chóng lao ra từ trong, nhưng sau đó lại bất ngờ loạng choạng

một chút rồi mới đứng vững lại được, đoạn xoay người cảnh giác nhìn về

phía khu rừng.

Dựa vào kinh nghiệm có được trong mấy năm nay,

nàng biết mình có lẽ đã gặp phải một vụ truy sát trong giang hồ, liền

vội vàng cố gắng thở nhẹ, tránh bị người ta chú ý, nhưng tiếp tục nhìn

về phía khu rừng đen thui theo ánh mắt người kia, hồi lâu sau vẫn chẳng

thấy gì. Đến khi nhìn lại người đó một lần nữa, nàng không khỏi giật

mình sợ hãi vì sau lưng hắn không ngờ lại có thêm một người, vừa gầy vừa cao, cao hơn kẻ kia nguyên một cái đầu. Hắn ta dường như đã phát giác,

có điều khi muốn quay đầu lại thì đã muộn, một thanh chủy thủ cắm thẳng

vào lưng hắn, lút đến tận cán, khiến hắn còn chưa kịp rên rỉ tiếng nào

thì đã ngã gục xuống đất.

Nàng sợ đến nỗi không dám thở mạnh,

không chỉ bởi cảnh giết người vừa rồi mà còn bởi tướng mạo của tên sát

thủ nàng nhìn thấy qua làn ánh sáng lờ mờ.

Mái tóc hắn dài,

buông xõa chấm vai, khuôn mặt hẹp mà dài, gò má nhô cao, hốc mắt sâu

hoắm, giữa màn đêm trông giống như hai chiếc hố đen thui. Mũi hắn cao

lại khoằm, các khớp xương đều lộ ra,