Diệm Nương

Diệm Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324270

Bình chọn: 8.5.00/10/427 lượt.

g, không biết đến bao giờ y mới dừng lại cuộc giết chóc điên cuồng

này đây? Lần trước sau khi nhận đựơc tin Phó Hân Thần xuất hiện ở vùng biên ải,

Khanh Tuần liền lập tức ruổi ngựa tới nơi, nhưng sau đó Phó Hân Thần lại đột nhiên biến mất chẳng còn bóng dáng, đến nay cũng đã được bốn tháng. Bốn tháng nay, hắn gần như đã lục tìm từng tấc đất trong ngoài biên ải, nhưng lại chẳng thấy được một chút manh mối nào. Từ sau khi lập lời thề phải đưa Phó Hân Thần tới bên Dương Chỉ Tịnh, suốt năm năm nay Phó Hân

Thần chưa từng biến mất một thời gian dài như vậy trong phạm vi tìm kiếm của hắn. Rốt cuộc y đã đi đâu, liệu có phải đã đi vào vùng đại mạc mênh mang cát vàng rồi không?

Chậm rãi cất bước trên con đường lát

đá trong một tiểu trấn ở vùng hẻo lánh xa xôi, hắn hoàn toàn chẳng để

tâm tới những cuộc giao dịch náo nhiệt giữa các thương nhân hàng da,

hàng thuốc với người dân bản địa. Tiểu trấn này nằm ngay bên ngoài một

khu rừng nguyên sinh rộng lớn bao la, hắn vốn chẳng ôm chút hy vọng nào

về việc có thể tìm được Phó Hân Thần, đến đây chỉ là để né tránh Diệm

Nương, tất nhiên nhân tiện xem xét một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Những năm qua hắn chưa từng quên lời thề với Dương Chỉ Tịnh, liên tục đuổi

sát theo Phó Hân Thần vốn thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng. Thế nhưng,

dựa vào thuật truy tung siêu tuyệt của hắn, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa

nhìn thấy được cái bóng của Phó Hân Thần. Ngoài nguyên nhân Phó Hân Thần có khả năng hoàn toàn hòa mình vào hoàn cảnh xung quanh khiến người ta

phải cảm thấy khó hiểu ra, sự đeo bám của Diệm Nương cũng là một nguyên

nhân lớn khiến hành động của hắn bị cản trở rất nhiều. Đối với Diệm

Nương, hắn vừa chán ghét lại vừa không thể cự tuyệt, chỉ còn cách né

tránh. Có điều hắn là một người rất có lòng nhẫn nại, truy đuổi đã lâu

như vậy rồi nhưng vẫn không nản lòng chút nào.

“Oa…” Chợt có

tiếng trẻ con khóc vang, ánh mắt Khanh Tuần liền dừng lại trên người một đứa bé có hai chỏm tóc trên đầu vừa vấp ngã. Chẳng nghĩ ngợi gì, hắn

rảo bước đi tới khom người định đỡ lấy đứa bé, ai ngờ đứa bé lại sợ hãi

đến nỗi co rúm người lại, tiếng khóc càng lớn hơn.

“Ngươi làm gì vậy?” Một nữ nhân kêu ré lên một tiếng rồi chạy tới, vội vàng ôm đứa bé vào lòng, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa sợ hãi vừa tràn đầy địch ý.

Khanh Tuần bình tĩnh liếc nhìn đối phương rồi đứng thẳng người dậy, chẳng nói năng gì, lẳng lặng rời đi trước khi đám người xung quanh kịp quây lại.

Hắn sớm đã quen với cảnh tượng thế này, trái tim cũng đã trở nên hoàn

toàn tê dại, căn bản không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài. Nhưng,

hắn nghĩ đến Diệm Nương. Nữ nhân đó tại sao lại không sợ hắn? Mà ngược

lại, khả năng phán đoán nhạy bén nói với hắn rằng, nữ nhân đó thích

mình, tuy rằng bản thân hắn chẳng hề để tâm, thậm chí là khinh thường.

Một chiếc bóng màu xanh chợt thoáng qua trong tầm mắt, khiến trái tim hắn bỗng như ngừng đập.

Trong tửu quán chỉ có hai chiếc bàn, một chiếc có ba thương nhân bình thường

đang tán gẫu. Ngồi ở chiếc bàn còn lại là một tráng hán thân hình cao

lớn, mình mặc áo vải xanh, đang tự rót rượu uống một mình. Động tác tao

nhã tiêu sái, còn mang theo sự quý phái hoàn toàn không phù hợp với nơi

này, khiến mấy thương nhân ngồi ở bàn bên cạnh liên tục liếc mắt nhìn

qua. Nhưng y căn bản không để ý, cứ như coi nơi này là nhà mình vậy.

Khanh Tuần chậm rãi bước vào, ánh mắt chưa từng rời khỏi nam nhân hai bên tóc mai chớm bạc đó dù chỉ một khắc. Hai người mới chỉ gặp nhau một lần,

hơn nữa còn là việc của chín năm trước, nhưng dù trí nhớ hắn tệ đến thế

nào, Phó Hân Thần cũng không nên là bộ dạng như thế này. Nhớ năm xưa, y

đã từng bừng bừng khí thế, ngạo nghễ chẳng kém bậc đế vương, y đã từng

khát máu điên cuồng, giết người chẳng thua loài ma quỷ. Thế mà giờ đây y lại ngồi đó ung dung uống rượu, tựa như một kẻ ẩn dật lâu ngày. Đúng

thế, một kẻ ẩn dật. Với sự tôn quý của Long Nguyên Chủ, nếu không phải

tận mắt nhìn thấy, Khanh Tuần ắt sẽ chẳng tin Phó Hân Thần có thể ung

dung ngồi uống loại rượu thứ phẩm như thế trong một quán rượu giản lậu

chốn nhân gian, trên người chẳng còn chút vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Ngồi xuống đối diện với Phó Hân Thần, Khanh Tuần quan sát y kỹ càng một

lượt. Nếu xét về tuổi tác, Phó Hân Thần chẳng qua mới ngoài ba mươi, còn thua hắn hai tuổi, bây giờ đang độ tráng niên, thế mà hai bên tóc mai

đã điểm bạc. Đối với những người có võ công tuyệt đỉnh như bọn họ mà

nói, điều này gần như là không thể xảy ra. Tại sao y lại biến thành như

vậy?

“Dù sao cũng đã tới rồi, vậy hãy vào đây cùng uống một chén đi!” Bên khóe miệng nam nhân áo xanh đó thấp thoáng một nụ cười nhạt,

toát ra vẻ điềm đạm mà tiêu sái khó tả bằng lời. Y ngồi đó chăm chú rót

rượu, uống rượu, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu nhìn hắn. Nhưng không có

ai hoài nghi câu nói này không phải là nói với Khanh Tuần hắn cả.

Khanh Tuần không hiểu nỗi, cũng không muốn lãng phí thời gian để suy nghĩ.

Hắn đưa tay ra ngăn cản động tác rót rượu của Phó Hân Thần, giọng lạnh

tanh: “Ta đã đáp ứng với Tịnh nhi, nh


Pair of Vintage Old School Fru