
đã cảnh cáo cô, vậy mà hôm nay Tiểu Gia đang ở nơi
này, không biết anh sẽ nói ra những lời khó nghe như thế nào. Cô đi vào
trong, không muốn ở ngoài để hai người kia nghe được cuộc nói chuyện của cô và An Diệc Thành.
"Tiểu Gia ở chỗ của cô sao?" Tiếng của anh mặc dù rất ổn, nhưng vẫn để lộ ra mấy phần nóng nảy.
"Ừm. . . . . ." Cô do dự thật lâu, lại còn nói thật.
Cô cho là An Diệc Thành sẽ nổi giận, kết quả lại không có chuyện như cô tưởng tượng.
Vào giờ phút này, An Diệc Thành chỉ là thấy khó chịu, ấn ấn hai bên thái
dương, khoảng thời gian trước khi anh về nhà, anh nghe nói Tiểu Gia vẫn
tự giam mình ở trong phòng, nghĩ tới Tiểu Gia hai ngày nay đều không nói chuyện với anh, anh còn quyết định chủ động đi giảng hòa với Tiểu Gia,
kết quả lúc mở cửa phòng Tiểu Gia, phát hiện Tiểu Gia căn bản không ở
đây. Anh cũng không có quá gấp, vẫn tìm Tiểu Gia bên trong nhà, nhưng
vẫn không thấy bóng dáng bé đâu, lúc này anh mới thật sự lo lắng.
So với chuyện Tiểu Gia mất tích, Tiểu Gia ở chỗ của Trình Vũ Phỉ, hình như không coi chuyện đó là tội ác.
Chỉ là vừa biết vị trí Tiểu Gia, An Diệc Thành lại có điểm không vui, Tiểu
Gia lại thích Trình Vũ Phỉ như vậy sao? Vẫn rời nhà trốn đi tìm cô ấy,
người phụ nữ kia đến tột cùng đã cho bé cái gì?
Sắc mặt của anh
lập tức trở nên khó coi, trở nên khó coi không phải là bởi vì nghĩ đến
việc Tiểu Gia đi tìm Trình Vũ Phỉ, mà là anh đem những lời mới vừa nghĩ
lúc nãy đổi ngược lại nói với chính anh. Người phụ nữ kia không cho Tiểu Gia cái gì, Tiểu Gia lại ưa thích cô ấy như vậy, thậm chí vì cô mà cáu
kỉnh với anh. Vậy còn anh thì sao, người phụ nữ kia lại từng cho anh cái gì, mà sau nhiều năm như vậy anh còn hao phí hết tất cả tâm cơ tìm ra
cô? Anh đã tự cho mình lý do đàng hoàng, vô tình gặp phải, sau đó không
muốn bỏ qua nữa, nhưng chỉ có chính anh hiểu, anh lúc nào cũng ở đây
đang mong đợi, một lúc nào đó con anh có thể gặp lại cô, bởi vậy anh
phải nuôi dưỡng rất nhiều thói quen, thích nhìn đám người vội vàng qua
lại, rất hay nhìn những người xa lạ —— chỉ có chính anh rõ nhất, bởi vì
nguyên nhân sâu nhất là sau khi anh nhìn thấy cô, một khắc thôi tâm tình của anh, vốn là không hề bận tâm đột nhiên trở nên đầy nhiệt huyết sôi
nổi.
Anh nhắm lại mắt, ra lệnh mình đừng nữa tiếp tục suy nghĩ.
Bên kia bỗng nhiên yên lặng, khiến Trình Vũ Phỉ càng thêm thấp thỏm, một
lúc lâu sau mới thử mở miệng thăm dò, "Tiểu Gia đang dùng cơm, để cho bé cơm nước xong, em đưa bé trở về. . . . . . Không thì, anh đến đây đưa
bé về, được không?"
An Diệc Thành tự nhiên nghe được cô nói năng cẩn thận, càng thêm khó chịu , cô như vậy là sợ anh?
"Được." Anh nói xong liền cúp điện thoại, sau đó đi ra nhà xe để lấy xe.
Hôm nay sao anh nói chuyện dễ như vậy?
Trình Vũ Phỉ nhìn điện thoại ở trong tay, vẫn không có phản ứng lại.
Trình Vũ Phỉ đi vào phòng nghe điện thoại, Trình Gia Đống nhìn vẻ mặt chị có
chút phức tạp, sau khi ánh mắt của anh chuyển sang Tiểu Gia lại càng
thêm phức tạp.
"Người bạn nhỏ, con bao nhiêu tuổi?"
Khóe
miệng Tiểu Gia có chút động đậy, có ý lập tức trả lời lại, nhưng ngay
sau đó bé lại có điểm cảnh giác, ở trước mặt dì Trình ba nói dối, mặc dù ba không nói nguyên nhân, nhưng bé cũng không thể phá đi lời nói dối
đó, dù sao bé cũng thương ba quan tâm ba, "Chú đoán xem."
Trình
Gia Đống trong lòng thầm than thở, cái đứa nhóc này, số tuổi cũng không
lớn, có cần phải có cảm giác cảnh giác nhiều như vậy hay không.
Anh nhíu mày, thật ra thì anh có rất ít khi nhớ lại về chuyện đã qua, những thứ đó cũng không thề chịu nổi, có lẽ đối với anh mà nói trong quá khứ, cuộc sống quá mức tốt đẹp, muốn cái gì có cái đó, vì vậy sau khi gặp
những chuyện từ trên trời rơi xuống, một khoảng thời gian rất dài vẫn
không thể thích ứng cuộc sống mới, nhất là lúc chị mang anh tới đây ở,
lúc ấy nhìn thấy cái gì cũng không thoải mái. Anh thay đổi, lúc thấy chị mình càng ngày càng khổ cực, mới biết mình là người không hiểu chuyện
đến dường nào, vì vậy càng ngày càng ít khi nghĩ tới nghĩ lui chuyện cũ.
Nhưng lúc mới vừa rồi, anh lập tức nghĩ về chuyện ngày trước, thì ra đến bây giờ anh vẫn không hề quên.
Khi đó anh cũng chỉ hơn 10 tuổi, vẫn còn đi học tiểu học, anh mang túi sách nhỏ mẹ mới mua cho anh đi học về, ở cửa nhà, liền thấy một người anh
trai mặc quần áo trắng sạch, lúc anh đến gần dò xét cẩn thận đối phương
một chút, phát hiện mặc dù người này dáng dấp không tệ, nhưng quần áo
đang mặc trên người thật sự là quá mức nghèo túng, từ nhỏ anh được mặc
những bộ quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng, nên đối với mấy loại quần áo
của anh trai kia anh không có thế nào hiểu nổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra gia cảnh đối phương thật không được tốt.
"Anh trai, anh tìm ai?"
Người thiếu niên kia nhìn anh một lát, cười cười với anh, vừa muốn mở miệng nói chuyện, cửa đã bị mở ra.
"Gia Đống." Tiếng của mẹ truyền đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt của anh, "Đi vào."
Trình Gia Đống muốn nói điều gì đó, nhưng nghe ra tiếng của mẹ cũng không
phải vui vẻ gì, vì vậy chậm rãi đi vào, anh quay đ