
ểu Gia trợn to hai mắt nhìn cha mình, sau đó mới duỗi ngón tay ra đếm, có
ớt xanh xào thịt hầm, có ớt xanh xắt mỏng, có nấm hương bầm. . . . . .
Tiểu Gia nói chi tiết từng cái xong, vẻ mặt hết sức thỏa mãn.
"Con rất vui vẻ?" Phía trước đèn xanh bật lên, An Diệc Thành tiếp tục lái xe.
"Dạ." Tiểu Gia gật đầu một cái, "Dì Trình đối xử với con rất tốt."
An Diệc Thành gõ gõ tay lái, khóe miệng có một nét cười, "Cái này con cũng biết?"
"Con có thể cảm nhận được!" Tiểu Gia tự nhiên trả lời.
Có thể cảm nhận, anh nắm tay lái tay, càng ngày càng gấp, cho đến gân xanh nhảy loạn.
Anh nhớ rõ cái ngày kia, anh từ trường học về nhà, còn chưa kịp mở cửa, chỉ nghe thấy âm thanh bên trong truyền ra.
"Đây đều là do con trai của bà làm ra chuyện tốt, muốn phá hủy cả đời con
gái của tôi, tôi nói cho các người biết, nghèo thì nghèo cũng nên có
chút khí phách, muốn với tay cao đến nhà chúng tôi, chỉ là ý nghĩ thôi
cũng đừng nên nghĩ tới, đừng tưởng rằng lừa con gái của tôi là có thể
dựa được vào nhà tôi . . . . ."
" Hôm nay tôi đem thẳng đến chỗ
này, đứa bé này nuôi hay không nuôi tùy cho các người, tôi đã hết lòng
quan tâm giúp đỡ rồi. Ngày sau cũng đừng mang đứa bé này tới uy hiếp con gái tôi, chỉ cần mấy người dám xuất hiện ở trước mặt con gái tôi, tôi
lập tức có biện pháp khiến các người sống không nổi. Từ nay về sau, con
trai bà phải vĩnh viễn không được xuất hiện trong cuộc sống của con gái
tôi, nếu không tôi sẽ kiện con bà tội cưỡng gian. . . . . ."
"Các người nuôi hay không nuôi sống đứa bé này với tôi không chút liên quan, tôi đưa đứa bé, đã coi như là nhân từ lắm rồi, không trách các người
phá hủy đời con gái của tôi, là đã nương tay quá nhiều rồi. . . . . ."
"A, chớ có trưng ra bộ dáng không cam chịu đó, cho rằng tôi sẽ cầm tiền đập vào nhà bà sao? Nghĩ khá lắm. . . . . . Ít ra chủ nhà đánh giá tôi, thì cũng nên nhìn lại mình một chút mình là loại người gì."
. . . . . .
Một chuỗi lời nói kích thích thần kinh An Diệc Thành, khiến cho anh cũng
hoài nghi là mình đi nhầm cửa rồi, nhưng anh lấy ra cái chìa khóa, cửa
đã mở sẵn, anh hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn
thấy mẹ của mình trong đó gần lả đi trên ghế ngồi không một tiếng động
khóc thút thít, hốc mắt đỏ như vậy, khiến hắn trong nháy mắt trừng mắt
về phía người đàn bà vẫn còn đứng đó nói chuyện, hắn biết người đàn bà này, là mẹ của Trình Vũ Phỉ.
"A, cậu về đúng lúc thật tốt quá,
An Diệc Thành, hôm nay tôi đưa đứa bé này tới đây, chỉ là phía nhà tôi
không muốn đứa bé nhỏ như vậy phải mất đi tánh mạng mà thôi, đừng
nghĩ mượn cơ hội này uy hiếp tôi. . . . . ."
" Bà Trần à, nhà tôi nhỏ lắm, chắc không chứa nổi bà."
Bà Trình vẻ mặt trầm xuống, khóe miệng cười suýt nữa bật ra thành tiếng, "A. . . . "
Lúc này, mẹ An Diệc Thành lại đột nhiên đứng lên, bà kéo con trai của mình
qua, gần như là đã dùng hết tất cả sức lực "Tiểu Thành, con nói đi, nói rằng đứa bé này và con không có quan hệ gì, con của mẹ tuyệt đối sẽ
không làm những chuyện như vậy. . . . . ." Mẹ An trừng mắt về phía mẹ
Trình, "Chính con gái bà không biết kiềm chế, ít trút tội lên trên
người con tôi . . . . ."
Đứa bé. . . . . . Đứa bé. . . . . . An
Diệc Thành chỉ cảm thấy trong đầu có đồ vật gì đó giống như bị nổ tung,
đứa bé, đứa bé của anh?
Anh lùi lại hai bước, thấy được ở một bên để chiếc nôi, nôi rất tinh xảo, để trong căn phòng trần trụi này thật
sự không hợp. Anh gần như lảo đảo đi tới, thấy được đứa bé bình yên nhắm mắt lại ngủ.
Đêm hôm ấy, anh rất tỉnh táo, thậm chí nghĩ tới,
cho dù là như vậy cũng không có quan hệ, lần đầu tiên anh không muốn cân nhắc quá nhiều chuyện thực tế, nhờ vào đứa bé mà có ý định muốn cho cô
gái kia một tương lai.
Nhưng sáng ngày hôm đó, vẫn không thấy cô, anh suy đoán trong lòng của cô, thậm chí vẫn còn hoảng loạn, cho nên
anh đi đến Trình gia, muốn tìm cô, khi đó anh mới phát hiện, thật ra thì chuyện về cô anh biết quá ít như vậy, nhưng không hề gì, anh định dùng
tương lai có thời gian từ từ tìm hiểu rõ ràng nhau.
Đó là một căn nhà rất tinh xảo là biệt thự nhỏ, nếu là lúc trước, anh sẽ cân nhắc
nhiều hơn, thế nhưng sau đêm xảy ra chuyện, anh không có ý định trốn
tránh, anh có thể dùng cả đời sau này vì cô mà tạo ra cuộc sống thoải
mái, anh cũng muốn chịu trách nhiệm với cô. Sau đó anh từng ngày từng
ngày đứng chờ đợi, chỉ là chờ đến khi mẹ Trình mẫu sỉ nhục, anh vẫn
không một lần nhìn thấy mặt cô, ngày đó lại một ngày chờ đợi, đổi lấy
cho anh là sự thất vọng. Thậm chí anh rất hoài nghi, cô là công chúa
trong tòa thành, công chúa yêu một người, công chúa có thể làm việc đó
mà không hề chùn bước, bởi vì cô còn có đường lui, cô còn có tòa thành
bảo vệ cô, còn anh làm việc đó mà không chùn bước, vậy nếu không có
đường lui, thì không có tư cách thay đổi. . . . . .
Cô đến tột cùng là lấy tâm tình gì làm mà làm nên chuyện kia, giống như là một cách kết thúc sao?
Anh cảm giác mình hành động vừa tức cười mà vừa buồn cười.
Có lần Hạ Tư Tư đi tìm anh, cô nguyện ý giúp toàn bộ chi phí đưa anh ra
nước ngoài học