
Mặt
của anh gần như áp vào mặt của cô, nhưng lại đầy tức giận, "Đừng có nằm
mơ, muốn tiếp cận Tiểu Gia để đạt được ý đồ của mình, cô nghĩ cũng đừng
nghĩ."
"Em không có ý đồ gì. . . . . ."
An Diệc Thành cười lạnh một cái, "Mặc kệ có hay không, cũng tuyệt đối không có khả năng, đừng nghĩ đến gần con tôi."
Anh bỗng nhiên nổi giận khiến cho cô cảm thấy không hiểu ra sao, "Em thật sự không có ý đồ gì hết."
"Tốt nhất là không có."
Anh dùng dáng vẻ cảnh cáo, vội vàng quay lại.
Khi An Diệc Thành đi đến thang máy thì vừa đúng lúc trong thang máy cũng có người đi ra. Trình Gia Đống nhìn lướt qua An Diệc Thành, tầm mắt không
hề dừng lại, chẳng mấy chốc liền nhìn thấy chị gái cậu đang đứng ở cửa.
Lúc này, Trình Gia Đống mới quay đầu lại nhìn về phía người trong thang
máy, đáng tiếc là thang máy đã đóng cửa, làm cho cậu rất hối hận tại sao vừa rồi không nhìn nhiều thêm một cái.
"Chị, chẳng lẽ người vừa rồi chính là bạn trai của chị. . . . . ."
Trình Gia Đống phát hiện vẻ mặt chị gái cậu không đúng, vốn là muốn trêu ghẹo chị gái, mỗi lần chị ấy đều nói không có quan hệ qua lại với ai, bây
giờ bị cậu bắt được. . . . . .
"Chị, chị làm sao vậy?"
Trình Vũ Phỉ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, "Gia Đống, em về à . . . . . ."
"Vâng, hôm nay được nghỉ, em mang đồ về trước, mấy ngày nữa là tết âm lịch, còn 3 ngày làm việc nữa là có thể về nhà rồi."
"Tốt quá. . . . . ."
Trình Vũ Phỉ đưa tay ra muốn cầm giúp đồ trong tay cậu, lại bị Trình Gia Đống không chú ý, "Cái người vừa rồi là ai vậy?"
"Không có ai."
Trình Gia Đống còn muốn hỏi thêm, nhưng nhìn bộ dáng chị cậu, thì hình như
cũng không phải là người thân cận, liền nhịn xuống dự định tiếp tục hỏi
thăm.
Trình Gia Đống cất đồ đạc xong, lúc đi ra nhớ lại người vừa rồi đi vào thang máy, lầm bầm lầu bầu mở miệng, "Dường như có chút quen mắt, đã từng gặp ở đâu rồi. . . . . ." Người bạn nhỏ An Minh
Gia xác định, không cần để ý đến ba của cậu nữa, ông ấy thật xấu, ông ấy nói dối, vẫn không chịu nói thật với cậu, cho nên cậu quyết định không
nói chuyện với ba mình.
Lúc ăn cơm, Tiểu Gia ngồi ở chỗ ngồi xa
An Diệc Thành nhất, lại còn cúi đầu ăn cơm, cũng không thèm nhìn An Diệc Thành một cái. Sau cùng An Diệc Thành cũng phát hiện, con trai anh đang giận. Đây là kinh nghiệm lần đầu, cũng khiến anh phải cau mày, nhưng
lại không biết nên nói đến đề tài anh không muốn nhắc đến nhất này như
thế nào, thậm chí trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái, anh và Tiểu
Gia đã sống nương tựa lẫn nhau lâu như vậy, lại có thể vì " Người khác"
mà trở nên như này nhanh thế sao. . . . .
Anh còn nhớ rõ lúc còn sống mẹ anh cõng Tiểu Gia cùng nhau đi ra ngoài nhặt rác, đến chủ nhật
anh về nhà, thấy Tiểu Gia nằm ở trên giường, khi đó anh sống mà không hề có chí tiến thủ, anh tự nói với mình, anh phải nuôi dưỡng Tiểu Gia lớn
lên, phải để Tiểu Gia sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Anh luôn chọn
quán cơm bán đồ ăn rẻ nhất, nếu như không quá đói bụng, bình thường sẽ
bỏ bữa, anh điên cuồn làm thêm, cho dù là Chủ nhật hay ngày thường, tất
cả điều này đều chỉ vì có thể cho Tiểu Gia sống cuộc sống tốt hơn.
Lần đầu tiên anh cãi mẹ mình, là vì mẹ anh muốn mua cho anh một bộ quần áo
mới, người phụ nữ cả đời sống tiết kiệm đó, rất rõ ràng con trai của bà
ăn mặc như vậy ở thành phố sẽ tự ti biết bao, nhưng mẹ anh lại không
biết, khi một người đã tập trung toàn bộ vào một mục tiêu, sẽ không có
thời gian để tự ti. Anh không chịu mua quần áo mới, mà muốn tiêu toàn bộ số tiền cho Tiểu Gia, đột nhiên mẹ anh nổi giận, đứa bé này sẽ chỉ mang lại điều xấu cho anh, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Lúc đầu, khi
Tiểu Gia bị đưa đến nhà anh thì mẹ anh từng muốn vứt bỏ Tiểu gia, nhưng
anh không chịu, vì vậy mỗi ngày trôi qua lại càng khó khăn hơn.
Trước khi mẹ anh qua đời, yêu cầu anh nhất định phải cố gắng học tập, và anh
đã hứa với bà. Chỉ là lời hứa kia nói chưa được bao lâu, anh đã chủ động nghỉ học, anh không thể vì cái gọi là tiền đồ mà vứt bỏ Tiểu Gia. Người bà ở nhà bên cạnh thấy anh một mình chăm sóc đứa bé thật đáng thương,
đã đồng ý chăm sóc Tiểu Gia giúp anh, ban ngày anh đi ra ngoài làm việc, buổi tối thì ôm Tiểu Gia ngủ, chỉ có nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu
Gia, thì anh mới có động lực để tiếp tục kiên trì.
Mọi thứ đều đã trôi qua, ăn sâu vào tận xương tủy, mà anh thì đi ra từ trong tuyệt vọng.
Đều đã trôi qua rồi, đều là quá khứ, anh tự nói với chính mình như vậy.
An Diệc Thành gắp rau cho Tiểu Gia, Tiểu Gia vẫn không ngẩng đầu, cũng không ăn đồ ăn ba cậu gắp cho, mà bỏ qua một bên.
Biểu hiện của Tiểu Gia làm cho An Diệc Thành cảm thấy không biết làm sao,
anh gọi điện thoại đến công ty, hôm nay anh muốn ở nhà với Tiểu Gia.
Mà sau khi ăn cơm xong, Tiểu Gia lại rất chủ động lấy bài tập nghỉ đông của cậu ra làm .
An Diệc Thành muốn làm dịu đi quan hệ của hai cha con, "Tiểu Gia, ba đi chơi với con, được không?"
"Không cần, con phải làm bài tập."
"Có thể để bài tập đến ngày mai rồi làm."
"Ba, không phải ba nói rằng làm gì cũng nên chủ động tích cực sao?"
".