
ng tốt, "phu nhân Lê, nói chuyện phải tôn trọng người
khác, cô ở đây rồi, tôi cũng đang muốn nói với cô, cô làm ơn quản lý
chồng mình cho tốt, đừng quấy rầy tôi, chuyện này rất ảnh hưởng cuộc
sống riêng của tôi, sẽ làm cho bạn trai tôi hiểu lầm."
Đôi mắt Trình Vũ Phỉ rất lạnh, làm cho Bạch Khinh Nhu nói không ra lời.
Bạch Khinh Nhu quậy cũng thấy mất mặt, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài. Lúc này
Tiết Giai mới nhìn bạn tốt của mình, nhịn không được bật cười, "đám nam
sinh từng mến cậu ở trung học nếu như mà biết rõ cô gái ngoan ngoãn
trong lòng bọn hắn cũng có thể tức giận như vậy, không biết có tiêu tan
giấc mơ hay không." Tiết Giai Nhu nói xong vỗ vỗ vai Trình Vũ Phỉ.
Trình Vũ Phỉ muốn nói Tiết Giai Nhu lần sau gặp chuyện như vậy không cần lo,
chính cô có thể tự mình giải quyết được, có thể nghĩ, vừa rồi Tiết Giai
Nhu cũng chỉ muốn dựa vào chuyện này trút hết tức giận mà thôi, vì vậy
không thể làm gì hơn là hết than lại thở.
Tiết Giai Nhu gọi phục vụ tính tiền, nhìn thì thấy tâm trạng không tệ.
Họ cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng, Tiết Giai Nhu tay vẫn ở trên cánh tay
của Trình Vũ Phỉ, đột nhiên nghĩ đến những lời Trình Gia Đống nói trước
đây rất lâu, chị em thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, chỉ khi nào có người chị quan tâm, sẽ đem hết toàn lực, chứ không núp sau lưng người khác
chờ được bảo vệ.
"Lê Hồng Diệu vẫn còn bám cậu à?" Tiết Giai Nhu không nhịn được than thở.
Lê Hồng Diệu chính là người đàn ông năm đó đính hôn với Trình Vũ Phỉ, hiện tại là chồng của Bạch Khinh Nhu, sau khi Trình gia phá sản, Lê Hồng
Diệu không chịu nổi người nhà ép buộc, cưới thiên kim gia đình giàu có
khác, chỉ là sau nhiều năm như vậy Lê Hồng Diệu vẫn tưởng Trình Vũ Phỉ
chờ anh ta, anh ta nói nhất định sẽ ly hôn, sau đó tìm cô, cho dù Trình
Vũ Phỉ có nói thế nào cũng đều không có tác dụng.
Nhắc tới điều này Trình Vũ Phỉ cũng cảm thấy không biết phải làm sao, hoàn toàn không muốn nói tới chuyện này.
Chỉ là sau khi cô đi tới một khoảng cách rất dài, Trình Vũ Phỉ đột nhiên
nghĩ đến, hôm nay Bạch Khinh Nhu tới tìm cô, giữa cô và Lê Hồng Diệu
không có bất kỳ rối rắm gì, cho nên đối với anh ta cô không thẹn với
lương tâm, nhưng nếu hôm nay cô ta tới tìm cô vì một người khác?
Nói ví dụ như là có một người phụ nữ lạ xuất hiện với danh nghĩa An Diệc
Thành, như vậy cô phải ứng đối phó như thế nào? Vẫn có thể nói hợp tình
hợp lí như vậy không?
Cô không nhịn được lôi tay Tiết Giai Nhu, "An Diệc Thành, có kết hôn hay không?"
Tiết Giai Nhu bị cô bất ngờ hỏi điều này, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, mới hất tay của cô ra, không nhịn được tức giận,"Trình Vũ Phỉ, cậu rất ngu
có phải không, vẫn hỏi người đàn ông kia, anh ta và cậu có quan hệ sao?
Còn quan tâm anh ta có kết hôn hay không, anh ta chẳng lẽ chưa kết hôn
cậu sẽ có cơ hội sao?"
Trình Vũ Phỉ hơi nhếch môi, không giải
thích, nhưng thái độ này trong mắt Tiết Giai Nhu chính là cam chịu, "Tớ
xin cậu, đừng dại dột nữa, cậu và An Diệc Thành không thể nào, quên anh
ta đi, tìm một người đàn ông tốt thoải mái sống qua ngày."
Tiết
Giai Nhu ngẫm nghĩ một chút, mấy người lãnh đạo "Hoàng Thành", khu vực
quản lý cũng khác nhau, nhưng chuyện bọn họ kết hôn rất được quan tâm,
cũng chưa từng truyền ra ngoài An Diệc Thành đã kết hôn, nhưng cô không
muốn nói cho Trình Vũ Phỉ biết.
Mấy ngày ăn uống thỏa
thích, Tiết Giai Nhu nằm trên giường nhìn trần nhà, để tay trên cái bụng tròn vo vì ăn no của mình, cô nghĩ đến vẻ mặt than vãn của chị Dương
khi nhìn mình, có phải cô thật sự không bình thường? Chồng của cô, không đúng, ngày mai chồng trước sẽ đính hôn với người phụ nữ khác, từ nay về sau cái chữ "Trước" kia sẽ vĩnh viễn không đi theo cô nữa. Còn con gái
của cô, mấy ngày trước đều ầm ỹ đòi về với ba, vì vậy cô không có cách
nào, đành đưa Nhân Nhân đến chỗ người đàn ông kia.
Bây giờ , cô không có chồng, cũng chẳng có con.
Ở trong mắt người khác, trong hoàn cảnh hiện tại, có lẽ cô nên khóc lớn một trận mới không làm mình thất vọng? Cô vuốt vuốt hai mắt của mình,
không khóc nổi, chính là không khóc nổi. Ngoại trừ bên ngoài có chút
phiền muộn, kỳ thật cũng không quá đau lòng. Cô bò dậy từ trên giường,
liếc mắt thấy cái cân cách đó không xa, đứng lên cân, MD (mẹ nó), cô
mắng một tiếng, vậy mà tăng thêm năm cân (2,5 kg).
Đều tại tên khốn Từ Triệu Luân kia, muốn đính hôn thì đính hôn, sao phải để cả thành phố đều biết? Khiến cho cô giống như người đàn bà bị chồng
ruồng bỏ vậy, hiện tại cô không biểu hiện chút đau lòng dường như có lỗi với thân phận của chính mình, cô cố tình cười, người khác lại cho là cô đang cố nén thương tâm. Khốn kiếp khốn kiếp… Trong lòng cô chửi loạn
một trận, vẫn chưa hết giận.
Cô đi lục lọi mấy
tờ báo đưa tin về lễ đính hôn của Từ Triệu Luân, tờ báo giới thiệu đủ
các loại thông tin về vị hôn thê hiện tại của Từ Triệu Luân, gia thế
thân phận là điều tất nhiên, nhưng ngay cả thông tin về chiều cao nhóm
máu tính tình sở thích của vị hôn thê kia đều không thiếu.
Là một mỹ nhân, Tiết Giai Nhu quăng tấm ảnh người phụ nữ mặc váy cưới
đi,