
Tiết Giai Nhu, không muốn làm người khác không hâm mộ cũng
không được.
Khi Trình Vũ Phỉ đến, Tiết Giai Nhu đã ngồi ở đó, hơn nữa đã gọi món ăn, cô một mình vui vẻ phấn chấn ăn. Nhà hàng này cũng
thuộc loại kiểu cách sa hoa, Trình Vũ Phỉ âm thầm suy đoán, khách sạn
nổi tiếng ở thành phố này, tất cả đều có dấu vết Tiết Giai Nhu lưu lại,
hơn nữa còn được dùng cách ăn high như vây của Tiết Giai Nhu, làm gì
giống như lời ầm ĩ của Tiết Giai Nhu trong điện thoại tới"Tớ tâm tình tệ hết biết rồi, cậu ra ngoài với tớ đi”.
Tiết Giai Nhu vừa nhét đồ ăn vào miệng mình, vừa đẩy thực đơn qua Trình vũ Phỉ, món ăn ở đây có
điểm đặc sắc, còn cung cấp các món điểm tâm ngọt và kem. Trình Vũ Phỉ
nhìn thức ăn đầy bàn với đủ loại điểm tâm ngọt, ý định muốn mở thực đơn
ra cũng không có.
"Cậu sao vậy?" cô ngước mắt nhìn Tiết Giai Nhu, đột nhiên thấy buồn cười, lúc này Tiết Giai Nhu giống như một đứa bé,
làm gì giống người mẹ của một đứa bé năm tuổi
"Đừng nói nữa." Tiết Giai Nhu nói đến đây thì tức, "Nhân Nhân muốn đi theo cha nó, không muốn ở cùng một chỗ với tớ."
Tiết Giai Nhu càng nghĩ càng giận, "Đi đi, đi đi, để cho mẹ ghẻ hành hạ nó
không ngừng, lúc đó mới biết tớ tốt với nó. Ai mà thèm, muốn đi theo ba
nó sao không nói sớm, để tớ đừng tốn nhiều tiền như vậy giành quyền nuôi dưỡng, nếu không còn có thể làm cho Từ Triệu Luân cho thêm ít tiền, con bé lừa đảo chết tiệt."
Trình Vũ Phỉ bị Tiết Giai Nhu làm cho tức cười, nhìn thấy được Tiết Giai Nhu cũng không phải đặc biệt tức giận,
khi Tiết Giai Nhu thật sự tức giận đều không nói được gì. Tiết Giai Nhu
là một người thông cảm cho người khác, vì con cô ấy muốn cố gắng đáp ứng nhu cầu của con mình, lấy được quyền nuôi dưỡng bé, nếu như bé không
muốn ở cùng cô ấy, cô ấy cũng không giành và khóc, từ trước đến giờ cô
ấy luôn tôn trọng lựa chọn của người khác, cho dù là đứa bé, điều kiện
trước tiên là phải trong giới hạn cho phép.
Trình Vũ Phỉ vẫn trầm mặc, nghe Tiết Giai Nhu nhai đi nhai lại "Lỗi" của con gái mình, chờ
Tiết Giai Nhu nói đủ rồi, Trình Vũ Phỉ mới đưa cho Tiết Giai Nhu một ly
nước.
Thấy Tiết Giai Nhu giận dữ, Trình Vũ Phỉ phát hiện thậm chí cô còn hâm mộ. Cô vuốt bụng mình, nếu như không phải ngoài ý muốn, cô
cũng có một đứa bé mới đúng, cô cắn môi, để cho mình đừng cảm thấy khó
chịu như vậy, nhưng cô ngay cả con mình là con trai hay con gái cũng
không biết, làm sao có thể nghĩ đến chuyện “con” lớn lên như thế nào,
sau đó đứa bé vĩnh viễn rời khỏi cô. Có lẽ yêu cầu của cô quá đáng, cho
nên ngay cả trời cao cũng chưa từng cho cô cơ hội làm mẹ.
Trình
Vũ Phỉ kềm chế vẻ mặt đau đớn, giống như là một vết thương có mủ, sẹo
bên ngoài đã tốt lên nhiều, hoàn toàn giống như đã tốt, cô lại biết rõ,
vết thương đó bắt nguồn từ bên trong.
Tiết Giai Nhu châm chọc
xong, nhìn bạn tốt ngồi đối diện, hơi cảm thấy có lỗi, đang chuẩn bị nói gì đó, lúc này có một cô gái đến trước bàn hai cô, cô gái nhìn Tiết
Giai Nhu, lộ ra vẻ mặt khinh thường, ngay sau đó nhìn Trình Vũ Phỉ, "Cô
Trình, đã lâu không gặp . . . . . ."
Lúc nói chuyện, cố gắng kéo dài âm, đôi tay ôm ngực, "Cũng không muốn tới quấy rầy hai người ăn
cơm, chỉ là vừa đúng lúc gặp, còn vội muốn nói một câu để cô Trình tỉnh
ra."
Trình Vũ Phỉ cau mày, cô rõ ràng cảm thấy người phụ nữ này không có ý tốt.
" Cô Trình, nhìn cô cũng coi như xinh đẹp động lòng người, số tuổi cũng
không coi là lớn, gương mặt cũng sạch sẽ đáng yêu, đàn ông đều thích phụ nữ có loại dáng vẻ này, chắc là sau này cũng sẽ có cuộc sống tốt. Muốn
trải qua cuộc sống giàu có thì cũng không có gì khó, bám theo đàn ông có vợ, vậy thì hơi xấu hổ rồi." Bạch Khinh Nhu nói tới chỗ này thì sắc mặt trầm xuống, mắt cũng không có nhiệt độ gì, "Cũng khó trách, nghe nói cô từng có gia cảnh rất tốt, còn chưa thích ứng cuộc sống từ trên đường
rơi xuống đất ngục sao, từ công chúa Bạch Tuyết lập tức biến thành Cô bé lọ lem, chẳng qua tôi cảnh cáo cô...cô muốn tìm người đàn ông coi tiền
như rác cũng mở to hai mắt nhìn rõ chút, dám đi tìm chồng tôi, cô hãy
thử xem?"
Đây quả thực giống tai họa bất ngờ rơi xuống, Trình Vũ
Phỉ vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy không thể nói lý được, muốn nói gì, Tiết Giai Nhu lúc này đã đứng lên, "Phục vụ, sao các người để cho
một người miệng đầy lời nói tục như vậy vào nhà hàng? Cũng không sợ kéo
cấp bậc của nhà hàng này xuống à." Dứt lời mới nhìn Bạch Khinh Nhu,
"Thật là có bản lĩnh, chạy tới nơi đây khi dễ bạn của tôi, có bản lĩnh
như vậy sao không làm cho chồng mình xem trọng mình, tới đây để bị mất
mặt, vì chồng cô không muốn nhìn sắc mặt này của cô, gặp cô ở đâu lập
tức trốn tránh à?"
"Cô. . . . . ." Bạch Khinh Nhu tức giận không
nhẹ, chỉ vào Tiết Giai Nhu, một lúc lâu mới ổn định hô hấp, "Quả thật là có nhiều dạng như cô ta sẽ có bạn như cô, cô không phải cũng là hàng
hóa thấp hèn đàn ông không cần. . . . . ."
Lúc này Trình Vũ Phỉ
chịu đựng không nổi đứng lên, trực tiếp đem một chai nước trái cây ném
vào chân Bạch Khinh Nhu, làm cho Bạch Khinh Nhu dậm chân, sắc mặt Trình
Vũ Phỉ cũng khô