
Hạ Tư Tư, không thể nói cô gái này tốt hay xấu, nhưng Hạ Tư Tư đối với Tiểu Gia
rất tốt, một cô gái đối tốt với trẻ con, có xấu thì cũng không đến mức
quá xấu.
"Vậy còn cô?" Trình Vũ Phỉ nhẹ nhàng mở miệng, "Cô dựa vào cái gì mà lại nói những lời này với tôi?"
Trình Vũ Phỉ không nhìn Hạ Tư Tư lâu, mà vẻ mặt bình tĩnh, "Cám ơn cô đã đưa tôi về."
Ngồi ở trong xe Hạ Tư Tư gắt gao cắn môi, cô muốn nói cái gì, cũng rất
bi ai phát hiện Trình Vũ Phỉ nói không sai, cô lấy thân phận gì nói
những lời đó đối với Trình Vũ Phỉ? Cô có quan hệ gì với An Diệc Thành
sao, cái gì cũng không phải, nhiều nhất miễn cưỡng cũng được cho là bạn
bè, cô có liên hệ thế nào với Tiểu Gia, cũng chỉ là người dì có thể gọi
đầy đường phố.
Hiện tại, Hạ Tư Tư giống như một quả khinh khí cầu được lấp đầy bởi khí
tức giận, bây giờ đột nhiên bị bỏ qua tất cả khí thể, cô không còn gì
cả. Mà Trình Vũ Phỉ, dù sao cũng là mẹ của Tiểu Gia, dù thế nào thì
nhiều năm trước cũng với An Diệc Thành đã từng có một chuyện bí mật
chung thuộc về bọn họ.
Thậm chí Hạ Tư Tư cảm thấy mình thật đáng thương, cô trách Trình Vũ Phỉ
hủy diệt cuộc sống của An Diệc Thành, nhưng một người phụ nữa có được
sức ảnh hưởng như vậy, cũng là một chuyện đáng kiêu ngạo, không giống Hạ Tư Tư cô đây, cả đời này chưa bao giờ ảnh hưởng đến An Diệc Thành được.
*********************************************************
Về đến nhà, tâm tình Trình Vũ Phỉ thật nặng nề, tâm tình Trình Gia Đống
cũng rất trầm trọng, mấy ngày này Trình Gia Đống ở nhà vẫn rất thấp
thỏm, không biết sau khi nói sự thật cho chị, kết quả xem như là tốt hay xấu, nhất là bây giờ thấy dáng vẻ của chị, để cho cậu càng thêm lo âu.
Trình Vũ Phỉ giống như hiểu được em trai cô đang lo âu điều gì, "Đừng lo lắng, chị không sao."
"Anh ta đối với chị. . . . . ."
Trình Gia Đống do dự mở miệng.
Trình Vũ Phỉ nghĩ đến thái độ của An Diệc Thành, thật ra thì cô cũng
không xác định đến tột cùng thái độ của An Diêc Thành là như thế nào,
anh không hề ngăn cô và Tiểu Gia ở chung một chỗ, hình như còn mặc kệ
cho phát triển, nghĩ đến Tiểu Gia chơi đùa ầm ĩ cùng với Hạ Tư Tư thì
ngược lại An Diệc Thành còn an ủi cô, điều này làm cho cô an lòng không
ít, "Anh ấy đối với chị rất tốt."
Cô chưa từng nói chuyện úp mở, rốt cục Trình Gia Đống cũng yên lòng, "Vậy thì tốt."
Trình Vũ Phỉ rất lo lắng em trai ở nhà một mình, huống chi hai ngày nữa
chính là tết âm lịch, đây là cái tết đầu tiên cô biết Tiểu Gia là con
của cô, cô muốn cùng trải qua với Tiểu Gia, khi còn bé cô chỉ hy vọng ở
cùng người nhà trong ngày đó, cô nghĩ nhất định Tiểu Gia cũng đang mong
đợi như vậy. Chỉ là cô lại không yên lòng để Trình Gia Đống ở nhà một
mình, hơn nữa trong nhà còn chưa mua gì cả, dựa vào Trình Gia Đống thì
chắc chắn không thể rồi .
Trình Vũ Phỉ ở lại nhà một đêm, hẹn Tiết Giai Nhu hôm sau gặp mặt.
Ngồi trong quán trà Trình Vũ Phỉ có chút thấp thỏm, đã lâu cô chưa từng
thấp thỏm như thế, nhưng đối mặt Tiết Giai Nhu khi cô có chút bí mật
không có nói cho đối phương biết, chung quy vẫn cảm thấy có cảm giác
phản bội Tiết Giai Nhu, loại cảm giác này thật không dễ chịu, mà hôm nay cô sẽ nói thật mọi chuyện với Tiết Giai Nhu.
Tiết Giai Nhu đến sau khi thấy Trình Vũ Phỉ thì lập tức liền nhíu mày.
Các cô cũng đã rất nhiều ngày chưa gặp nhau rồi, dường như Trình Vũ Phỉ
đang bận bịu việc gì đó, mà bản thân Tiết Giai Nhu cũng có chuyện.
Thần sắc Tiết Giai Nhu rất tốt, đến ngồi đối diện Trình Vũ Phỉ, nhìn
dáng vẻ Trình Vũ Phỉ, cũng rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là gặp nhau đi dạo phố bình thường, mà là Trình Vũ Phỉ có chuyện muốn nói.
"Nói đi, chuyện gì, thời gian của mình nhưng là cực kỳ quý báu." Tiết
Giai Nhu lắc đầu một cái, "Cũng chỉ có cậu có thể hẹn được mình ra ngoài thôi."
Phong cách nói chuyện điển hình của Tiết Giai Nhu, khiến Trình Vũ Phỉ
lập tức thoải mái hơn, tâm tình không hề trầm trọng như vậy nữa, "Cậu. . . . . . Biết An Diệc Thành có một người con trai chứ!"
Tiết Giai Nhu gật đầu một cái, người biết chuyện này không nhiều lắm,
nhưng cũng không ít, chỉ cần để tâm thăm dò một chút, đều rõ ràng chuyện này.
Trình Vũ Phỉ cúi đầu, sau khi thở ra một hơi mới ngẩng đầu nhìn về phía
bạn tốt của mình, "Con trai của An Diệc Thành gọi là An Minh Gia, nhũ
danh Tiểu Gia, hiện tại bảy tuổi, là tớ cùng An Diệc Thành sở sinh."
Cô bình tĩnh nói ra lời nói này, khiến Tiết Giai nhu mở rộng tầm mắt,
ngay cả cái ly bên cạnh cũng bị đổ, "Cái gì. . . . . . Cậu lặp lại lần
nữa."
"Tiểu Gia là tớ cùng An Diệc Thành sinh ra, hiện nay đã bảy tuổi rồi."
Tiết Giai nhu đột nhiên đứng lên, ngay cả quần áo bị nước thấm ướt cũng
không để ý, cô thử tính toán thời gian, sau khi thi tốt nghiệp trung học thì mang thai hay sao? Khi đó cô đang làm gì? Sau khi thi tốt nghiệp
trung học, có một năm cô cũng không liên lạc được với Trình Vũ Phỉ, sau
đó lại liên lạc được, Trình Vũ Phỉ nói là bị ốm, một năm đó cũng chưa
từng liên lạc với ai cả. . . . . .
Tiết Giai Nhu đứng dậy muốn đi, Trình Vũ Phỉ đuổi theo cô, kéo tay Tiết Giai Nhu