
thích nên không dám gắp quá nhiều.
Trình Vũ Phỉ thấy trong chén đã đầy những món ăn do Tiểu Gia gắp, cảm
thấy vô cùng thích thú. Còn Tiểu Gia thì nhìn cô với vẻ chờ đợi, thấy mẹ ăn món mình gắp, gương mặt bé cười tươi hài lòng.
An Diệc Thành nhìn ánh mắt của con mình, thấy trong lòng có rất nhiều
thứ phải kiềm lại Đúng vậy, vì sao bây giờ nỗi hận đến tột cùng của anh lại biến mất, thật sự anh muốn Trình Vũ Phỉ phải khổ sở? Cô đau khổ,
chính anh thì có thể dễ chịu hơn sao? Huống chi giữa bọn họ còn có một
Tiểu Gia, anh cuối cùng hiểu được, anh nghĩ điều anh muốn không phải là
khiến cô khổ sở, chỉ là muốn dùng cách khác cùng cô dây dưa không ngớt,
hơn nữa Tiểu Gia cũng muốn có cô. . . . . . Đủ rồi, những thứ kia anh
không cam tâm để chúng cứ ở mãi trong lòng, thật sự đã đến lúc buông
chúng xuống.
Tiểu Gia ngây ngốc nhìn Trình Vũ Phỉ, An Diệc Thành nhíu mày, dùng chiếc đũa gõ xuống chén của Tiểu Gia.
Tiểu Gia lập tức định thần trở lại, sau đó thanh thản yên tâm ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tiểu Gia rất hăng hái muốn dẫn Trình Vũ Phỉ đi chung quanh
thăm biệt thự, bé ra dáng giống như nhân viên hướng dẫn du lịch nhỏ
tuổi. An Diệc Thành đứng ở bên ngoài cửa, nhìn bóng dáng của hai người
nắm tay một cao một thấp, khóe miệng anh khẽ nở nụ cười.
Anh biết bây giờ trên mặt Tiểu Gia nhất định mang theo cười, còn người phụ nữ kia, cũng mang theo ý cười đó chứ?
Anh yên lặng nhìn, có lẽ trong lòng anh ngoài Tiểu Gia ra còn trống một chỗ, chỉ có chính anh mới biết.
************************************************************
Hạ Tư Tư lúc ở phi trường đã đụng phải Nguyễn Ngộ Minh, một khi gặp phải người này tâm tình không thể tốt lên được, Hạ Tư Tư liếc Nguyễn Ngộ
Minh một cái, thật là ghét, ở chỗ này cũng có thể gặp, cô đeo mắt kính
lên, tâm tình không tốt nên chào hỏi Nguyễn Ngộ Minh qua loa, tốt nhất
là không nhìn thẳng.
Không nghĩ tới Nguyễn Ngộ Minh trực tiếp đi về phía cô, "Thật là trùng hợp."
Khéo cái đầu anh á.
"Thật sự là đúng lúc ." Hạ Tư Tư vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
"Hạ tiểu thư mang kính mát lớn như vậy, là muốn biểu hiện mình có phong cách Đại ca xã hội đen sao."
"Anh mới là người có khí chất đó." Hạ Tư Tư lột mắt kính đang đeo xuống, khóe miệng nhếch lên, thật là ghét.
Không khí không yên bình, nói chính xác hơn là không khí giữa hai người họ.
Kết quả đến lúc Hạ Tư Tư lái xe ra ngoài, lại thấy Nguyễn Ngộ Minh,
Nguyễn Ngộ Minh đưa tay cản lại xe của cô lại, "Không phiền cho tôi đi
nhờ xe chút chứ ?"
Bực mình bực mình bực mình vô cùng bực mình.
"Bước nhanh lên đây đi!"
Nguyễn Ngộ Minh không cãi lại lời cô nói.
Ở trên xe Nguyễn Ngộ Minh nhiều lần muốn tìm cách nói chuyện với Hạ Tư
Tư, cô đều không cùng để ý tới, cô chỉ cảm thấy người này cực kỳ chán
ghét. Nguyễn Ngộ Minh bĩu môi, không bao lâu lại lấy được cái giải
thưởng ảnh hậu đó, lấy được cái giải lớn như vậy để được gì.
Hạ Tư Tư lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tiểu Gia, cô bây giờ đang được nghỉ, có thể đưa Tiểu Gia đi chơi.
Kết quả lại bị Tiểu Gia từ chối.
"Tại sao con không muốn đi ra ngoài? Sợ ba con không cho sao? Dì có thể nói với ba của con . . . . ."
"Dì Hạ, không phải ba không cho phép, là chính con không muốn đi ra ngoài."
Hạ Tư Tư cau mày, được đi chơi nhưng lại không muốn đi ra ngoài?
"Tại sao con không muốn đi? Con bị bệnh sao?"
"Không phải, con muốn ở nhà với mẹ của con . . . . ."
Con muốn ở nhà với mẹ của con. . . . . .
Những lời này giống như một liều thuốc trợ tim cực mạnh, khiến Hạ Tư Tư
dường như quên mất ngôn ngữ, mẹ. . . . . . Tiểu Gia có mẹ?
Cô đột nhiên dẫm phanh lại, khiến Nguyễn Ngộ Minh nhào đầu về phía
trước, anh còn chưa kịp nổi giận, đã nghe thấy âm thanh không thể tưởng tượng nổi của Hạ Tư Tư, "Mẹ? Làm sao con biết. . . . . ."
"Dì Trình chính là mẹ của con, chính là người đã sinh ra con, con rốt
cuộc đã tìm được mẹ của con rồi." Tiểu Gia nói giống như là đang reo lên .
Hạ Tư Tư không tin được, nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện trước, cô biết sự thật này trong phạm vi nào đó lại có vẻ hợp lí .
Còn Nguyễn Ngộ Minh thì vô cùng vui vẻ, đoạt lấy điện thoại, quả thật
muốn cùng Tiểu Gia ăn mừng, quán bowling của thằng đệ thứ tám kia đã
thuộc về anh, chuyện này thật đáng mừng.
Nguyễn Ngộ Minh cúp điện thoại, sau đó mới chuẩn bị an ủi người phụ nữ bên cạnh này, "Ừ, cô nén đau khổ."
"Anh cút đi cho tôi."
"Cô đau lòng cái gì? Tiểu Gia có mẹ, là chuyện tốt."
Nguyễn Ngộ Minh bĩu môi, để cho cô nằm mơ giữa ban ngày, anh Tư chắc
chắn sẽ không thích cô, bây giờ cô đang nằm mơ giữa ban ngày thôi, nên
tỉnh lại đi chứ ?
Đôi mắt Hạ Tư Tư đỏ ngầu , Nguyễn Ngộ Minh cũng nghiêm chỉnh đã kích thêm lần nữa.
"Này, không phải cô khổ sở đến mức tắt tiếng luôn đó chứ?"
Hạ Tư Tư hung hăng đánh anh một cái.
Nguyễn Ngộ Minh thu hồi bộ bộ dáng giậu đổ bìm leo kia xuống, "Hạ Tư Tư, Tiểu Gia có mẹ, là chuyện đáng để ăn mừng, anh Tư cũng có thể có người ở bên cạnh với anh ấy, cùng anh ấy ở chung một chỗ chăm sóc cho Tiểu
Gia." Nguyễn Ngộ minh đột nhiên nhớ ra điều g