
o được?
Anh cau mày, "Có Tiểu Gia thì liền suy nghĩ tự mình làm cơm." Thật ra
đúng là anh không biết cái gì ăn ngon, cái gì không thể ăn, khi đó chỉ
biết cái gì gọi là no hay không no, chỉ cần không phải khó ăn đến người
người oán trách, anh đều có thể nuốt xuống được.
Vừa đề cập tới quá khứ, trong lòng Trình Vũ Phỉ lại nặng nề như vậy.
An Diệc Thành thấy cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, "Bưng thức ăn ra ngoài đi."
Kết quả Trình Vũ Phỉ bưng món ăn ra, đi được vài bước mới nghĩ tới người này sao lại thích phân phó người khác làm việc như vậy, chẳng lẽ bình
thường ở trong công ty dưỡng thành thói quen?
Món ăn đều được bưng hết lên, một nhà ba người cũng ngồi vào bàn ăn.
Tiểu Gia vô cùng nể tình bày tỏ món ăn rất thơm rất thơm, hơn nữa mỗi món ăn đều nếm thử.
"Ba mẹ." Tiểu Gia ngẩng đầu lên, nồng đậm ý cười.
An Diệc Thành cùng Trình Vũ Phỉ đồng thời nhìn Tiểu Gia.
"Hai người có tin hay không, con có thể phân biệt được đâu là món ăn ba
làm, đâu là món ăn mẹ làm." Tiểu Gia nói xong vẻ mặt tự tin.
Trình Vũ Phỉ nhướng mày, cảm thấy rất hứng thú, "Tốt, con đoán xem."
"Đoán đúng rồi, mẹ không có thưởng?" Tiểu Gia cười hơi chút ranh mãnh.
Trình Vũ Phỉ nhìn An Diệc Thành một lát, giống như đang cùng anh thương
lượng, An Diệc Thành tiếp nhận ánh mắt Trình Vũ Phỉ, lại nhìn con trai,
"Con nghĩ muốn cái gì?"
Tiểu Gia mím môi, nhìn lên trần nhà, "Nếu như mà con đoán đúng, như vậy
đợi lát nữa con tách ra hỏi ba mẹ một số vấn đề, ba mẹ phải trả lời
thành thật, nói láo chính là chó con."
An Diệc Thành lắc đầu một cái, Trình Vũ Phỉ lại tự chủ trương đồng ý, cô thích không khí lúc này.
Tiểu Gia bắt đầu làm bộ bê đồ ăn lên , "Món này là mẹ làm, món này cũng
là mẹ làm, món này là ba làm, món này là mẹ làm, món này là ba làm. . . . . ."
Mỗi món ăn Tiểu Gia đều đã đoán đúng, ánh mắt Trình Vũ Phỉ nhìn về phía
con trai đã muốn rất ngạc nhiên, Tiểu Gia lại dương dương đắc ý, chỉ
thiếu chút nữa là nói ra một câu —— hãy gọi con là bạn nhỏ thông minh
không gì sánh được.
"Con đoán đúng rồi, phải không?" Tiểu Gia híp mắt, "Ba mẹ là người lớn phải có chơi có chịu, nếu không làm con chó nhỏ."
An Diệc Thành giật giật khóe miệng, Trình Vũ Phỉ thì bật cười.
Vẫn là Trình Vũ Phỉ an ủi trái tim đang lo sợ bị lừa gạt của con trai trước tiên, "Con muốn hỏi mẹ cái gì?"
Tiểu Gia nhìn mẹ mình trịnh trọng, "Mẹ, mẹ yêu con sao?"
Trình Vũ Phỉ gật đầu rất nhanh.
Tiểu Gia cười cười, "Vậy, mẹ, mẹ yêu ba sao?"
Trình Vũ Phỉ không nghĩ tới Tiểu Gia sẽ hỏi như vậy, sắc mặt có chút xấu hổ, cô muốn nhìn xem giờ phút này vẻ mặt An Diệc Thành sẽ như nào,
nhưng không có quay đầu, một lúc lâu sau nhắm mắt lại, "Yêu."
Tiểu Gia lại nhìn về phía ba mình, "Ba, ba yêu con sao?"
"Yêu." An Diệc Thành biết mình muốn làm cái gì rồi.
"Vậy, ba, ba yêu mẹ sao?"
Tiểu Gia mong đợi nhìn ba, mà tay Trình Vũ Phỉ cứ như vậy run lên một
cái, hình như cô vẫn luôn luôn mong đợi câu trả lời này, cô muốn biết,
ngay cả lùi lại cũng không nghĩ đến.
An Diệc Thành từ từ chuyển sang phía Trình Vũ Phỉ.
Yêu sao? Biết một cô gái hàng ngày vẫn đi theo anh như vậy, ánh mắt của
cô thủy chung đi theo anh, đã thấy cô thu thập hết thảy của anh, mà
những lúc anh rỗi rãi, thế nhưng cũng sẽ nhìn sang phía cô, cô để ý anh
cỡ nào, anh đều biết hết, thậm chí còn sẽ cố ý sáng tạo cơ hội vì cô,
yêu ư, đây coi là yêu ư, mà nếu như đây không coi là yêu, thì cái gì mới gọi là yêu?
Anh gật đầu một cái, "Yêu."
Cơ thể đang căng thẳng cảu Trình Vũ Phỉ rốt cuộc chờ được đến cái chữ kia, hốc mắt hơi đỏ lên.
Tiểu Gia lại đưa ra tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vỗ, "Con cũng yêu hai người,
con yêu ba, con cũng yêu mẹ. Ba yêu con cũng yêu mẹ, mẹ yêu con cũng yêu ba, người một nhà chúng ta là có yêu nhau, sau này sẽ không bao giờ xa
nhau nữa, phải không?"
Tiểu Gia cười thỏa mãn, giống như giờ khắc này chính là thời khắc hạnh phúc nhất.
Nước mắt trong mắt Trình Vũ Phỉ rốt cuộc chảy xuống, An Diệc Thành vươn
tay, ôm cô vào lòng, cô chưa bao giờ có cảm giác mừng rỡ cùng khẩn
trương giống như giờ phút này, giống như cuối cùng cũng nắm được mọi thứ cô mong muốn nhất.
********************************
Buổi tối, Trình Vũ Phỉ dỗ Tiểu Gia ngủ, Tiểu Gia nhất định muốn Trình Vũ Phỉ hát bài hát ru, Trình Vũ Phỉ là một người không có thiên phú ở
phương diện ca hát, cũng chỉ có thể ngâm nga mấy câu hát trong sáng chợt lóe lên tương tự lời bài hát, nhưng Tiểu Gia cũng rất thỏa mãn, thậm
chí còn tán gẫu với Trình Vũ Phỉ về tiết mục giải trí đó, Tiểu Gia cười, người khác mất đi ba, mà cậu mất đi mẹ, nhưng mẹ cậu đã trở về rồi.
Thật vất vả vỗ về Tiểu Gia ngủ, Trình Vũ Phỉ mới cảm thấy thật thỏa mãn, cô nhìn khuôn mặt ngủ say của Tiểu Gia, giống như nhìn thế nào cũng vẫn thấy không đủ vậy.
Cô quay đầu lại, thì phát hiện An Diệc Thành đang đứng ở cửa.
Bây giờ cô nhìn thấy anh, vẫn có vài phần mất tự nhiên, làm cho cô đều
rất muốn một lần lại một lần nhắc nhở bản thân, Trình Vũ Phỉ, cô đã hai
mươi sáu tuổi rồi, thế nào vẫn còn cảm xúc như vậy, thế nhưng lại cảm
thấy hiện tại tro