
, thì bên kia Hà Tử Nghiệp lại không nghĩ như vậy, anh bưng dĩa, trước ánh
mắt soi mói của toàn thể nhân viên đi thẳng về hướng của Lâm Cảnh
Nguyệt, ngồi xuống bên cạnh cô. Trần Huyễn nhất thời bị miếng cơm trong
miệng làm nghẹn, sau khi nuốt xuống trực tiếp bỏ lại một câu: “Mình ăn
no.” chân liền như bôi dầu biến mất.
Lâm Cảnh Nguyệt không thèm
nhìn Hà Tử Nghiệp một cái, tự nhiên ăn cơm của mình, một chút ánh mắt
cũng không chia cho anh, Hà Tử Nghiệp nhất thời buồn bực. Anh biết hôm
qua mình có chút quá đáng, nhưng lời đã nói ra cũng như hắt nước, muốn
cũng không thu về được, huống chi, hôm qua là cô kích anh, lời theo lời, vết thương cũng theo đó mà tạo thành, tối về, nhớ lại lúc đó, sắc mặt
của cô tái nhợt mới cảm thấy hối hận. Cũng không thể bỏ qua thể diện
nhận lỗi với cô. Vốn cho rằng, sáng nay tìm cách gây khó khăn cô sẽ
kháng nghị, sau đó có thể tìm được bậc thang, thuận tiện nói xin lỗi với cô. Nhưng cô chỉ im lặng chịu đựng, đem mọi anh muốn nói ngăn ở trong
bụng. Anh gạt bỏ mặt mũi, làm đến bước này cũng không dễ dàng, nhưng cô
đây là thái độ gì, lại không thèm nhìn đến anh?!
“Thư ký Lâm, đây là thái độ đối với ông chủ sao?” Hà Tử Nghiệp nhìn Lâm Cảnh Nguyệt đang làm gì đó thì làm, vẫn không giữ được, anh mất tỉnh táo rồi, uy phong
khiến người khác sợ hãi trước mặt cô cũng không dùng được rồi.
Lâm Cảnh Nguyệt cúi đầu cười lạnh, lần nữa ngẩng đầu lên vẻ mặt đã bình
thản: “Ông chủ, anh từ từ ăn.” Nói xong trực tiếp bưng dĩa đến thùng
rác, toàn bộ thức ăn có vài loại chưa từng động tới toàn bộ đổ vào
thùng.
Con ngươi Hà Tử Nghiệp đột nhiên co rút lại, chợt phát
hiện anh không hiểu rõ cô, anh tại sao không biết cô lại là một người
ngoan tuyệt như vậy, anh cho rằng cô ngây thơ, trẻ trung nhưng không
ngờ, trong xương tủy cô lại là một người quyết tuyệt. Trong lòng vô cùng chua xót, cô gái lệ thuộc vào anh đi đâu rồi, vì sao lúc này cho dù một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn đến anh?
Chiếc muỗng sắt trong tay cũng bị cầm đến biến dạng, sắc mặt Hà Tử Nghiệp càng ngày càng đen, cuối cùng cũng ném dĩa đuổi theo. Có người nhạy cảm nhanh chóng đánh
mùi được vị bát quái, nhất thời toàn bộ công ty đều là suy đoán quan hệ
giữa Hà Tử Nghiệp và Lâm Cảnh Nguyệt.
Hà Tử Nghiệp cuối cùng vượt qua cánh cửa thang máy sắp khép lại đuổi kịp Lâm Cảnh Nguyệt, lúc này,
cô đang đứng trong thang máy, sắc mặt có chút tái, đôi mắt đen to tròn
bình tĩnh, mái tóc dài nhu thuận xõa xuống bờ vai, môi hồng răng trắng,
cả người thanh tú, tinh xảo như búp bê. Lòng Hà Tử Nghiệp mềm nhũn, nếu
cô chịu cúi đầu trước, anh nhất định không so đo chuyện lúc trước, mặc
kệ người đàn ông nào, anh không tin mình không hơn một người tuy tiện,
hơn nữa nhìn tin nhắn ngày đó, cô nhóc nhất định đã thẳng thắng từ chối
tên kia rồi.
Hà Tử Nghiệp cố làm ra vẻ trấn định bước vào thang
máy, đứng bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, anh đoán rằng trong lúc này cô sẽ
nói vài lời với anh, cũng theo sự lên cao của thang máy qua từng tầng
lầu mà lòng trầm xuống, có lẽ, vừa mới bắt đầu anh đã đi sai phương
hướng rồi.
Rốt cuộc, Hà Tử Nghiệp không nén được lửa giận: “Lâm
Cảnh Nguyệt, cô không có gì nói với tôi sao?” Anh nghiêng người, giam
cầm cô vào bên trong vòng tay mình, lấy tư thế kẻ mạnh đối mặt với cô.
Không ngờ, nét mặt cô cũng không biến đổi, chỉ hơi cuộn mi lên nhìn anh, không mặn nhạt nói: “Tổng giám đốc, buổi chiều không có việc gì đặc
biệt.”
“Còn có cái gì?” Hà Tử Nghiệp cắn răng, tiếp tục kiên trì.
“Lịch trình cuối tuần đã làm xong, phòng làm việc của anh cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
“Tôi không muốn nghe cái này!” Hà Tử Nghiệp gầm thét, anh chỉ muốn nghe một lời dịu dàng tại sao lại khó như vậy?
“Vậy anh muốn nghe cái gì?” Nét mặt Lâm Cảnh Nguyệt không đổi, liếc nhìn nút hồng trong thang máy hiển thị số “46”
“Tôi…” anh muốn nghe cô giải thích một chút chuyện hôm qua, muốn nghe cô nói
chúng ta lại như thường, muốn nghe cô mềm mại nủ non gọi Diệp Tử, Diệp
Tử… Nhưng làm sao kêu anh nói ra miệng? Tại sao cô nhất định làm ngược
với anh? Hà Tử Nghiệp đang ngẩng người, thang máy đã đến tầng 48, Lâm
Cảnh Nguyệt đẩy anh ra, bước khỏi thang máy, một lần cũng không quay đầu lại.
Có phải dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng? Cô vốn
nghĩ thận trọng trong tình cảm sẽ thu được quả ngọt, không ngờ cô vẫn là sai lầm rồi, cũng vậy, cô là một người thất bại trong tình cảm, làm sao biết được phải như thế nào mới có thể khiến cho tình cảm mới vừa manh
nha có thể trở thành một cây đại thụ che trời?
Chiều hôm đó, Hà
Tử Nghiệp cũng không tìm cô gây khó dễ, hai người chỉ làm chuyện ông chủ và thư ký nên làm, mãi cho đến khi tan việc.
Bình thường hai
người là người cuối cùng rời công ty, bởi vì bọn họ muốn né tránh người
quen để cùng nhau về nhà. Sắp đến giờ tan tầm, Hà Tử Nghiệp liếc mắt
nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, cô đang hết sức chuyên chú vào màn hình xử lý số
liệu, anh nhất thời tỉnh táo lại, xem ra bọn họ có thể kéo dài thói quen như trước, nếu vậy anh có thể có cơ hội đem ba chữ kia nói ra.
Hà Tử Nghiệp lắc đầu một