
ô như trở về với kiếp trước, cho dù bị
mọi người cười nhạo vẫn kiên cường, cho dù bị uất ức vô cùng cũng không
bao giờ trước mặt người khác rơi một giọt nước mắt. cô biết , có lẽ lúc
này chỉ cần cô rơi vào giọt nước mắt, nói vài lời giải thích dịu dàng
chuyện liền xong, đây là tuyệt chiêu hay nhất mà phụ nữ có thể sử dụng
khi cùng người đàn ông gây gỗ, cô cũng không phải là chưa sử dụng. Nhưng mà bây giờ, cô tuyệt không muốn làm như vậy. Nếu muốn giữ một người
phải sử dụng đến sự mềm yếu thì giữa hai người làm sao có thể gọi là
yêu? Phụ nữ kiên cường sẽ không có ai yêu, cô biết, nhưng cô không biết
là tại vì sao có một ngày cô phải kiên cường trước mặt anh.
Cô có thể trước mặt anh làm nũng, nhưng trước mặt anh rơi nước mắt, cho anh
một phần ngây thơ được cất giữ sâu trong lòng. Điều kiện đầu tiên là anh phải hiểu cô, hiểu được cách yêu thương cô.
Hà Tử Nghiệp ngồi
dưới đất cúi thấp đầu một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay đầu rời đi. Lâm
Cảnh Nguyệt không nháy mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh biến mất sau cánh cửa dày, chợt cười, so với khóc còn khó coi hơn. Cô vào toilet lấy cây lâu nhà, cẩn thận lau sàn nhà một lần thật sạch sau đó yên tĩnh
ngồi trên sa lon xem tivi, một giọt nước mắt cũng không có, bình tĩnh
giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Là người sống hai kiếp, cô đã học được sự bình tĩnh khi nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông. Ngày thứ hai đi làm,
Lâm Cảnh Nguyệt vẫn không có chút nào khác thường. Sắc mặt đỏ thắm, mặc
áo khoát màu đen, nhìn vẫn ngọt ngào động lòng người. Vẫn cẩn thận tỉ mỉ xử lý tài liệu công ty, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cô có
thể bình tĩnh nhìn vào mắt anh, đối với việc anh ra lệnh nói gì nghe
nấy, cũng không có mỉm cười tạm biệt với anh.
Hà Tử Nghiệp muốn
nhìn xem cô có thể kiên trì bao lâu, chỉ là bên ngoài anh thể hiện lãnh
nghạnh nhưng trái tim đã bắt đầu thấp thỏm, cô gái của anh giống như đã
thay đổi sau một đêm, trở nên tỉnh táo, cô gái chu mỏ làm nũng ngày
trước đã không còn tìm thấy, mặc dù có hoảng hốt cũng rất lo lắng, nhưng anh lại không muốn thỏa hiệp, cho dù trước mắt là người anh yêu, nhưng
chủ nghĩa đàn ông thấm ở trong xương lại khiến anh không thể cúi đầu.
“Thư ký Lâm, cà phê lạnh rồi, pha lại ly khác!”
“Vâng, ông chủ.”
“Lên lịch trình cuối tuần cho tôi, một tiếng sau tôi muốn nhìn thấy nó trên bàn.”
“Vâng, ông chủ.”
“Đem phòng của tôi dọn lại, quá bừa bộn.”
“Vâng, ông chủ.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cho dù yêu cầu của anh có quá đáng thế nào cô cũng không phản kháng, an
phận đi làm công việc anh nói, khéo léo đến đau lòng, gặp quỷ mới đau
lòng! Hà Tử Nghiệp đấm một đấm lên bàn làm việc, sáng nay câu hắn nghe
nhiều nhất chính là: Vâng, ông chủ. Cô không phải rất lợi hại sao? Ngay
cả anh cũng không để vào mắt mà? Vì sao lại trở nên nghe lời như vậy? Hà Tử Nghiệp hơi mím mooi, nhìn căn phòng trống rỗng bên cạnh, cô đã đi
xuống căn tin ăn cơm.
Ưhm, …anh cũng giống như đã đói, vậy thì
cũng đi xuống ăn thôi! Thời tiết bên ngoài có chút lạnh, hay là đến căn
tin công ty ăn, dường như thức ăn ở căn tin cũng không tệ. Hà Tử Nghiệp
nghiêm mặt không chút dô dự đi đến căn tin, cơ bản đã quên kể từ khi
mình tiếp quản công ty đến nay chưa từng đến căn tin ăn một bữa cơm nào.
Lâm Cảnh Nguyệt ngồi đối diện với Trần Huyễn, một dĩa cơm đầy, cô cầm muốn
múc một chút cơm, thình lình bị Trần Huyễn cướp một miếng thịt bò, không thể làm khác hơn là không cam lòng múc lên một miếng khác. Cô gái ngốc
này! Ngay cả cơm của mình cũng không giữ được! Khó trách lại gầy như
vậy, một trận gió cũng có thể thổi bay! Còn cái cô Trần Huyễn kia, lại
dám giành cơm của vợ con anh, thật là to gan lớn mật.
Trần Huyễn
đang hưởng thụ mỹ vị của miếng thịt bò, chợt cảm thấy sau lưng ớn lạnh,
miếng thịt bò trong miệng cũng mất ngon, cô nhìn quanh một chút, không
thể nào nha, vị trí này của cô không thể bị gió lạnh thổi đến được.!
“Sao vậy?” Lâm Cảnh Nguyệt thấy cô hết nhìn đông lại nhìn tây liền mở miệng hỏi.
“Lạnh.” Trần Huyễn nuốt cơm xuống bụng, run rẩy nói một chữ. Lâm Cảnh Nguyệt
liếc cô một cái rồi cúi đầu ăn cơm của mình, lạnh đi, tốt nhất lạnh chết cô, cũng không biết tự nhiên lại nổi điên cái gì.
“Này, Cảnh
Nguyệt, bạn xem, người đó, người đó…” Trần Huyễn chợt kêu tên Lâm Cảnh
Nguyệt, âm thanh có chút vội vàng, run rẩy chỉ theo hướng cửa sổ căn
tin: “Người kia sao lại giống tổng giám đốc của chúng ta vậy nhỉ?”
Tay cầm muỗng của Lâm Cảnh Nguyệt dừng lại, cũng không nhìn theo hướng Trần Huyễn nói, cô cúi đầu nhàn nhạt nói một câu: “Ăn cơm của bạn đi.”
“Hả? Thái độ của bạn là sao vậy? Là bạn trai bạn đó.” Trần Huyễn không cam
lòng thọt Lâm Cảnh Nguyệt, đối với thái độ của bạn tốt rất là kinh ngạc.
“Thái độ gì?” tay Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt cái muỗng: “Bạn đối với Vệ Minh Viễn là thái độ gì?”
Trần Huyễn đỏ mặt, cười ha hả: “Ăn cơm, ăn cơm.” Hiển nhiển là không muốn
Lâm Cảnh Nguyệt nhắc tới người kia, Lâm Cảnh Nguyệt cũng không nhạo báng cô, chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm. Bên này cô nghĩ muốn ăn thật ngon