
ột bữa tiệc lớn, nhìn lại cũng nên hủy bỏ mà thôi.
Ăn cơm, dọn nhà một cách nhanh gọn, Lâm Cảnh Nguyệt đã
không tìm được việc gì để làm, suy nghĩ một chút, mùa đông cũng sắp đến
rồi, cũng nên ra ngoài mua vài bộ áo quần, dù sao chất đầy trong hộc tử
cũng toàn “trang phục dành riêng học sinh”, đối với người trong tâm hồn
đã muốn 30 tuổi thật sự nhìn sao cũng không dám mặc nữa.
Con
người Lâm Cảnh Nguyệt có chút khó tính, lúc đại học, với khuôn mặt xinh
đẹp cùng hơi thở thanh lãnh thể hiện trong lần huấn luyện quân sự đã nổi tiếng ngay lần đầu tiên xuất hiện, âm thầm bị không ít các bạn nam nghị luận, dần dà liền cam chịu trở thành hoa khôi học viên quản lý. Thật ra thì mọi người làm sao biết Lâm Cảnh Nguyệt thật ra không phải là tiên
tử lạnh bạc không vướng khói bụi hồng trần, cô lúc đó cũng chỉ là có
chút ngây ngô, mới từ trung học bước ra nên hoàn toàn không thích ứng
được với cuộc sống sinh viên đại học, cho nên khi liên hoan lớp năm đầu
tiên, chứng kiến Lâm Cảnh Nguyệt một người cầm chai rượu đánh gục nhiều
bạn nam, thì sau đó những danh hiệu như “lãnh mỹ nhân” gì gì đó hoàn
toàn biến mất.
Chỉ có người cùng cô hết sức quen thân mới biết
bản chất thật sự của cô, cô tuyệt đối là điển hình của loại ngoại trong
ngoài bất nhất, giống như rất ít người biết cô thích màu đỏ, hơn nữa còn là màu đỏ chót.
Lúc này, trong tay Lâm Cảnh Nguyệt đang cầm hai
chiếc áo khoác, một cái màu trắng sữa, một cái màu đỏ, nhân viên bán
hàng bên cạnh đang hết sức khuyên cô nên mua chiếc màu trắng sữa, nào là cái đó thật sự rất phong cách, rất hợp với khí chất của cô ...đột ngột
cởi xuống chiếc áo màu trắng sữa đang thử trên người, Lâm Cảnh Nguyệt
nhìn chiếc áo màu đỏ trên tay, trong lòng không chút do dự: “Đem chiếc
màu đỏ này gói lại.”
Nhân viên bán hàng cứng đờ, vẫn là đem chiếc áo ra phía quầy tính tiền, trong lòng len lén nghĩ: Vị khách này thật
đúng là khó hiểu, rõ ràng chiếc màu trắng mặc lên rất đẹp mà lại cứ muốn màu đỏ. Bất quá, quản gì loại màu sắc người ta thích, chỉ cần bán được
hàng là tốt rồi, còn lại không liên quan gì đến mình.
Lâm Cảnh
Nguyệt lại đi vào thêm vài cửa hàng, đến khi mua đầy đủ trang phục và
phụ kiện đi kèm mới hài lòng ngừng lại. Mặc dù bọn họ ngồi xe lửa hơn
một ngày, nhưng bởi vì là giường mềm nên không có cảm giác mệt mỏi, thậm chí lúc này cô còn có chút không thỏa mãn, nhưng khi nhìn trong tay túi lớn túi nhỏ còn đến gần một quán cà phê, tạm thời nghỉ chân một chút,
một hồi lại tái chiến!
Gọi một ly Caramen Macchiato, ngồi bên cửa sổ nhìn người đi lại ngoài phố, Lâm Cảnh Nguyệt nheo mắt thậm chí còn
có cảm giác đắc ý như đang trộm được thời gian một ngày rãnh rỗi. Phía
bên ngoài cửa kính chính là quang cảnh thành phố đang được bao phủ dưới
ánh nắng chiều. Nhưng đang là cao điểm tan tầm, trên đường thật sự hỗn
loạn, tiếng kèn kẹt xe, tiếng chửi rủa, tiếng còi của cảnh sát giao
thông…huyên nào, nhưng lại là những hình ảnh chân thật nhất của cuộc
sống sinh hoạt đời thường.
Trạm xe buýt cũng chật ních người, có
nhiều người không chịu nỗi đã đi tới đi lui tại bến đợi, oán trách xe
buýt đến quá chậm. Mỗi một gương mặt đều mang nét riêng đặc sắc, là giàu có, là nghèo túng, có thỏa mãn, cũng có thất vọng…Mỗi khi một chiếc xe
tới, mọi người đều chen chúc đi lên, mặc kệ là trí thức hay công nhân
bốc vác, cũng tạm thời quên mất công việc và thân phận của mình, chỉ
muốn nhanh chóng về nhà.
Nhà, thật sự rất ấm áp, cũng là kiếp
trước cô đã vứt bỏ, cô chợt cảm thấy khó hiểu đối với mình lúc đó, biết
rõ ràng làm sai, biết rõ ràng làm tổn thương rất nhiều người, tại sao
lại có thể tiếp tục bước đi kiến quyết như vậy ? Chỉ dựa vào loại tình
cảm mờ ảo, không xác định kia sao?
Lâm Cảnh Nguyệt hớp một ngụm
nhỏ cà phê, cúi nhìn chiếc bóng in trong tách cà phê nhỏ nhỏ mỉm cười,
cũng may, cô vẫn còn một lần cơ hội.
Lâm Cảnh Nguyệt hớp một ngụm nhỏ cà phê, cúi nhìn chiếc bóng in trong tách
cà phê nhỏ nhỏ mỉm cười, cũng may, cô vẫn còn một lần cơ hội.
“Tiểu thư ký Lâm cũng ở đây?” Một âm thanh kinh ngạc cắt đứt suy nghĩ của Lâm Cảnh Nguyệt, âm thanh quen thuộc như vậy, quen thuộc đến nỗi cho dù cô
có thể quên tất cả mọi chuyện cũng sẽ không quên âm thanh này, cô buông
lỏng cơ thể mời vừa cứng nhắc, nhắm mắt lại điều chỉnh vẻ mặt mới chậm
rãi ngẩng đầu lên: “Chào anh.”
Ánh mắt Hàn Mộ Vân tươi cười nhìn
người trước mắt, hắn vốn nghĩ muốn đi dạo một chút, đúng lúc đi qua quán cà phê này liền nhìn thấy cô, thần xui quỷ khiến liền đi vào đến bên
người cô lên tiếng chào hỏi.
“Tiểu thư ký Lâm không nhớ tôi sao?” Hắn gọi một ly cà phê đen, uống một hớp mới mở miệng nói, không hiểu vì sao, hắn thật không thích giọng điệu công thức của cô.
“Nào có.” Trên mặt Lâm Cảnh Nguyệt vẫn giữ nụ cười khách khí, bàn tay dưới bàn
lại nắm hết sức chặt. “Bên ngoài là kỹ thuật viên cao cấp được điều đến
công ty, bên trong lại là bằng hữu của tổng giám đốc.” Vừa bắt đầu thì
cô đã đem quan hệ giữa hắn với đồng nghiệp trong công ty xây dựng lên,
hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn cùn