XtGem Forum catalog
Đến Lượt Em Yêu Anh

Đến Lượt Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323361

Bình chọn: 8.00/10/336 lượt.

h cơ hội gần gũi!

Anh

thương tâm buồn bực, rõ ràng bọn họ đã xác định quan hệ, tại sao chỉ cho anh kéo tay, hôn cái miệng nhỏ ? Chẳng lẽ anh thật sự là người không

đem lại cảm giác an toàn cho người khác ?

Thật ra, anh đối với

việc Lâm Cảnh Nguyệt đồng ý thật sự không hiểu, nhưng ngày qua, một chút nghi vấn trong lòng đang dần dần bành trướng, anh cảm giác cô giống như đang xuyên qua anh để nhìn một người khác, từ lúc bắt đầu quen biết ban đầu chính là cách nói thân thuộc, trong quá trình lui tới ánh mắt cô

thường hay vô hồn trống rỗng, mỗi lần anh đều muốn hỏi rốt cuộc cô cùng

anh lui tới là vì cái gì, nhưng cách nào anh cũng không thể hỏi được.

Trên người cô mang theo loại tình cảm ấm áp mà anh chưa từng có, để cho anh

không thể không nắm chặt, anh sợ đánh vỡ quan hệ của hai người. Anh có

một loại trực giác, nếu anh thật sự đem mọi suy nghĩ nói ra, quan hệ của bọn họ sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lở đất.

Anh gần đây cũng

thường nằm mơ, trong mơ anh vẫn đuổi theo một người, anh muốn cô ấy

ngừng lại một chút, nhưng cho dù anh kêu thế nào, người phía trước đều

không để ý đến anh, anh chỉ có thể một mình chạy và chạy, không có mục

đích, không có phương hướng, mà hình ảnh cuối cùng chính là một người

con gái người đầy máu me nằm trên mặt đất.

Lúc tỉnh lại luôn mồ

hôi đầy người, ngực đau đớn như bị dao khoét, anh che ngực thở dốc một

thời gian mới có thể khôi phục như cũ. Anh không biết vì sao mình lại mơ một giấc mơ như thế, cũng không biết người con gái trong mơ kia là ai,

nhưng mỗi lần thấy Lâm Cảnh Nguyệt, bóng dáng của cô cùng người con gái

nằm trong vũng máu ở giấc mơ vẫn luôn rất giống.

Anh rất lo lắng, nhưng không có cách nói với người khác, anh cứ như như vậy đau khổ từng ngày, cho nên anh muốn có được cô, mặc kệ trái tim hay thân thể, nhưng

cô không muốn, anh cũng không thể ép buộc, mà cảm giác không an toàn đạt đỉnh điểm vào buổi sáng nay.

“Vậy em chỉ đặt một vé.” Lâm Cảnh Nguyệt cố ý đem con chuột đè xuống đến mức kẽo kẹt vang dội.

Qủa nhiên, “Anh cũng về!” tham âm âm trầm của ai kia từ trên giường truyền

tới, Lâm Cảnh Nguyệt cười giảo hoạt, màn hình máy tính hiển thị đặt vé

thành công, số vé rõ ràng là hai vé.

Trên xe lửa, người lại rất ít, đối diện dãy ghế của Lâm cảnh Nguyệt là dãy ghế của hai người

khác, cũng không biết là không có ai đặt hay là người không đến. Lâm

Cảnh Nguyệt vừa trải giường chiếu vừa trộm vui mừng, tưởng đâu không

được lại bất ngờ nhận được. Mấy ngày nay, ngoại trừ việc bị Hà Tử Nghiệp chiếm tiện nghi bên ngoài, dường như đều là chuyện tốt, nghĩ một chút,

bọn họ đi công tác 5 ngày, mà cô dùng hai ngày đã trở về, ba ngày còn

lại đương nhiên là ngày nghỉ của cô rồi, Lâm Cảnh Nguyệt nằm trên giường cười như chú hồ ly nhỏ.

Bên này, Hà Tử Nghiệp gương mặt nhăn nhó tựa vào đầu giường không nói lời nào, anh đang suy tư việc quan trọng của

cuộc sống! Con ngươi Lâm Cảnh Nguyệt di động vòng vòng, nhếch miệng cười một nụ cười xấu xa, cô đưa chân đá đá Hà Tử Nghiệp: “Lấy cho em ly nước nóng.”

Gương mặt âm trầm nghiêm trọng của Hà Tử Nghiệp có xu

hướng biến thành đen, ai đó xem anh thành người phục vụ, sai bảo quá

thuận tay rồi. Định quay đầu không để ý đến cô.

Lâm Cảnh Nguyệt

vốn đang mong cùng anh cãi nhau giải buồn, như vậy rất tốt, toàn thân Hà Tử Nghiệp sắp biến thành cái hủ nút rồi, từ sáng đến giờ còn chưa nói

lời nào, được rồi, tâm tình chưa thỏa mãn dục vọng của anh hiện tại cô

tha thứ, nhưng cũng không thể đem cảm xúc lây sang người khác được, đúng không?

“Hà Tử Nghiệp, anh không ăn hạt dưa phải không?” Lâm Cảnh Nguyệt hết kế này đến kế khác.

Khóe miệng Hà Tử Nghiệp giật giật, hạt dưa? Đã bao nhiêu năm anh không ăn

loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này rồi hả? nhưng mà, cô đang muốn làm anh vui lòng sao? Nhưng cô phạm sai lầm quá lớn, không thể tha thứ, anh không cần để ý đến cô!

Ai u! Lại so kè rồi, Lâm Cảnh Nguyệt âm

thầm nhíu mày, tính tình cũng lớn lắm, mới vừa lui tới đã dám trưng sắc

mặt như vậy cho cô nhìn sao? Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình không thể dung

túng anh, đem túi trên tay đặt lên bàn, trực tiếp bò lên giường anh.

“Diệp Tử….” cách chăn cô ôm đầu anh. Nũng nịu gọi, âm thanh mềm mại tỏng

trẻo, chọc thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng Hà Tử Nghiệp, cảm thấy được nhiệt độ cách chăn truyền tới, Hà Tử Nghiệp tự biết mình không thể kiên trì thêm bao lâu nữa.

“Anh giận à?” Cô nghiêng đầu nhìn anh,

trong mắt toàn vẻ uất ức, vẻ mặt cũng có chút chán nản, Hà Tử Nghiệp

thiếu chút nữa đã coi chính mình thật sự làm chuyện có lỗi với cô. Đến

khi bàn tay cô vỗ nhẹ lên mặt anh, anh mới phản ứng được, anh lại bị cô

đầu độc rồi!

Trong lòng Hà Tử Nghiệp thầm than tức, anh thực sự

thua ở trong tay cô, chỉ với vẻ mặt uất ức nhỏ nhỏ cũng có thể để cho

anh ngoan ngoãn đầu hàng. Chẳng bao lâu sao, một người nói một không hai trên thương trường, dùng mánh khóe không thấy máu để thu mua công ty

khác, một con người kiên cường đứng trước mặt cô sẽ tự giác thu hồi bén

nhọn, tình nguyện vì nụ cười của cô mà làm tất cả.

Anh sờ sờ đầu