
Nghiệp cũng bay theo mất vào ánh mắt đấy.
“Thế nào Nguyệt Nha Nhi?” Hà Tử Nghiệp cười tà ác, ngồi thẳng lên nhìn Lâm
Cảnh Nguyệt ở phía dưới, anh bình thường đều có bộ mắt phớt tỉnh, vừa
nhìn đã biết là một tinh anh trong công việc, nhưng lúc này, nụ cười mị
hoặc như vậy trực tiếp biến đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt trở nên trống rỗng,
ngơ ngác nhìn anh lại vô tri vô giác đưa tay lên lau khóe môi anh:
“…Thật là đẹp!” Hơn nữa, anh gọi cô là Nguyệt nha Nhi, kiếp trước, chỉ
có anh mới gọi cô như vậy, người khác ai cũng gọi cô: Lâm Cảnh Nguyệt,
Lâm Cảnh Nguyệt chỉ có anh mở miệng liền goi Nguyệt Nha Nhi giống như ai cũng gọi anh là Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp, ông chủ…mỗi người mỗi cách, nhưng Diệp Tử cũng chỉ có cô mới gọi.
Mặc dù yêu thích cô bởi vì nụ cười của mình mà ngây ngô, nhưng lúc này hà Tử Nghiệp lại không có
tâm tình trêu chọc cô, anh phải mau chóng đem cô nhóc này lừa gạt đến
tay thôi! Vì vậy bạn học Lâm Cảnh Nguyệt đang ngây ngốc lại tiếp tục mơ
hồ ngây ngốc mà bị hôn, một chút thần trí mới tìm được kia cũng nhanh
chóng chạy biến đi đâu mất.
Hai người, một mặc áo ngủ, một khoác
khăn tắm, đáng hận hơn là ngoài chiếc khăn tắm thì trên người Hà Tử
Nghiệp hoàn toàn không mặc gì! Theo lời anh nói chính là: dù sao cũng sẽ nhanh chóng cởi, vậy cần gì phải mặc! Hơn nữa dáng vẻ che như không che này nói không chừng còn có thể đem cô nhóc này thành vợ con mình, anh
vì sao phải mặc!
Lâm Cảnh Nguyệt nằm phía dưới Hà Tử Nghiệp nhẹ
nhàng thở dốc, mơ mơ hồ hồ nghĩ đến chuyện này thật không đúng, không
nên như vậy đâu, cô muốn gọi ngừng nhưng môi bị lấp kín, muốn đẩy người
nào đó ra tuy nhiên bị hôn đến không còn chút hơi sức nào rồi, đừng nói
đẩy Hà Tử Nghiệp, ngay cả giãy dụa một cái cũng phải thở hồng hộc.
Vì vậy, Hà Tử Nghiệp đè ép Lâm Cảnh Nguyệt, ăn đủ đậu hũ non mềm của cô,
hơn nữa càng ăn lại càng không cách nào dừng lại được, làm thế nào bây
giờ? Tiếp tục thôi! Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, kẻ ngốc mới làm
Liễu Hạ Huệ! Huống chi anh cũng không tính toán sẽ dừng tay.
Lâm
Cảnh Nguyệt vì muốn ngủ được thoải mái nên cố tình mua áo ngủ luôn là số lớn nhất, cho nên cho dù không cần Hà Tử Nghiệp ra sức thì cái áo ngu
ngốc đã trực tiếp từ bỏ chủ nhân, khiến Hà Tử Nghiệp vẩy tay nhẹ nhàng
một cái đã buông lỏng duỗi nhanh đi vào.
Tay Hà Tử Nghiệp phút
chốc như cá gặp nước, giống như tìm được vùng trời của mình, tận tình
chơi đùa. Anh thở dài một tiếng, cảm xúc trơn nhẵn trên bàn tay quả thật khiến anh muốn ngừng mà không được. Nội tâm vốn đnag rục rịch lại càng
như lửa thêm dầu, ánh mắt Hà Tử Nghiệp dần dần sâu thẳm, thở dốc cũng
càng thêm nặng nề, đặc biệt khi chạm đến nơi mềm mại kia thì anh hận
không lập tức bỏ ván nhảy cầu, tiến thẳng vào chủ đề, nhưng anh muốn
nhịn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô nhóc nhà anh.
Nhưng
mà nghĩ đến lần đầu tiên, anh nhớ tới nụ hôn của cô không chút nào gọi
là đơn thuần trẻ trung mà rất thuần thục, có lẽ…Không phải lần đầu tiên? Trong tim aanh xuất hiện một loại cảm xúc khó tả, có ghen tỵ, có chua
xót thậm chí còn có không cam lòng.
Mặc dù chính anh cũng không
phải lần đầu, nhưng đàn ông đối với chuyện như vậy đặc biệt quan tâm,
nhất là người con gái khiến mình động lòng. Hà Tử Nghiệp nhìn Lâm Cảnh
Nguyệt sắc mặt ửng hồng nằm bên dưới, đôi môi sưng đỏ đang thở hỗn hển,
lông mi nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt to tròn luôn mang theo sự giảo hoạt
lúc này lại tràn đầy u mê giống như chú mèo nhỏ khiến người khác phải
yêu thương. Anh cứ như vậy nhìn một chút, chợt bình thường trở lại, quan tâm quá khứ làm gì, ít nhất hiện tại, về sau cô là của anh, cô ở trong
ngực anh, như vậy là đủ rồi!
Anh nở nụ cười phong
tình vạn chủng, đang muốn cởi nút áo ngủ của Lâm Cảnh Nguyệt nhưng không ngờ cô lại kịp thời phản ứng, nhanh chóng cầm chiếc gối chen ngang hai
người, anh chỉ có thể nâng lên thân thể, bất mãn nhìn cô.
“Anh…Anh là đồ sắc lang!” Lòng Lâm Nguyệt thầm hô nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị người này ăn sạch rồi! Thật may là cô kịp tỉnh táo khi anh đang
chần chờ, nếu không đừng nghĩ có thể an toàn vượt qua đêm nay!
“Ngoan, đem gối lấy ra!” Hà Tử Nghiệp nhẹ giọng dụ dỗ, chiếc đuôi sói sau lưng
lại đang lắc qua lắc lại, vừa vuốt sợi tóc mềm mại của cô hi vọng cô
nghe theo, đáng tiếc không như mong muốn, Lâm Cảnh Nguyệt trực tiếp đem
móng vuốt con sói nào đó chụp được, trừng mắt tố cáo: “Sắc lang! tránh
ra!”
Hà Tử Nghiệp bắt được cánh tay nhỏ của cô, hôn liếm tinh tế
từng đầu ngõn tay, lời nói có chút mơ hồ không rõ: “Chỉ sắc với một mình em….”
“Anh…anh” Lâm Cảnh Nguyệt bị lời nói như lời tuyên thệ của anh làm cho đỏ mặt, dừng sức cắn môi nhắc nhở bản thân không thể để anh đầu độc, cô dùng sức kéo về cánh tay của mình, thừa dịp anh không để ý
còn chùi chùi lòng bàn tay, Haizz! Vì sao vẫn cứ có giác tê tê dại dại
vậy nè?
“Không để cho anh sắc!” Nhịn nửa ngày rốt cuộc xuất ra
bốn chữ rất ngây thơ, Lâm Cảnh Nguyệt thật muốn biến thành còn đà điều
chui vào trong chăn. Thật quá mất mặt! Bản thân dù sao cũng đã sống hai
kiếp, lại