
g về, oán khí của cô toàn bộ đều được bộc phát,
oán niệm lớn đến mức tài xế taxi cũng run người, người trẻ tuổi này rút
cuộc đã làm gì khiến cho bạn gái mình tức giận thành bộ dáng như vậy
chứ!?
Nhìn khuôn mặt nho nhắn của cô vo thành một đám, Hà Tử Nghiệp kéo cô ôm vào
trong ngực của mình, nhẹ nói bên tai: “Ngày mai dẫn em đi ăn bữa đại
tiệc hải sản, nghỉ ngơi không tốt sẽ ăn không ngon.”
Lâm Cảnh Nguyệt nuốt nước miếng, còn chưa ngẩng đầu nhìn anh, buồn buồn trả lời một câu: “Em cũng không phải là heo nhỏ…”
“Uhm, em không phải.” lời của Hà Tử Nghiệp hết sức thuận miệng, ngay cả dừng
lại cũng không có: “Nhưng hải sản thành phố D rất nổi tiếng, có tôm he
trụng dầu vừng, cua hấp, hào sống, bào ngư xóc tỏi…rất nhiều, ngày mai
dẫn em đi nếm thử một chút?”
Nước miếng Lâm Cảnh Nguyệt đều muốn rớt ra rồi, nhưng vẫn cố gắng trấn định: “Có cá hoa vàng hay không?”
Hà Tử Nghiệp vội vàng gật đầu: “có!”
“Thêm một món cá hoa vàng hầm cách thủy.”
“Được.”
“Còn có mực nướng!”
Hà Tử Nghiệp: “….” Nguyệt Nha Nhi, anh hiểu rõ em không phải là heo nhỏ, anh thật sự hiểu!
Trở về khách sạn Lâm Cảnh Nguyệt liền chui vào phòng tắm, mặc dù rất yêu
thích biển rộng, nhưng trên da dính nước biển lại rất khó chịu, trên
đường về cô đều thấy rất nhớp nhúa, rất không thoải mái. Về đến liền cầm áo quần đi tắm, cảm thụ dòng nước mát lạnh rửa sạch cảm giác của nước
biển ở trên người mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Hà Tử Nghiệp đặt hai tay lên đầu nằm ngửa trên giường, không biết đang nghĩ gì, tóm lại, cười hết sức….!Anh ý tứ liếc về vật trên đầu giường, lên tiếng hỏi Lâm
Cảnh Nguyệt: “Cảnh Nguyệt, em thích vị chuối tiêu hay dâu tây.”
Tiếng nước trong phòng tắm không lớn, Lâm Cảnh Nguyệt dễ dàng nghe thấy vấn
đề của anh, không suy nghĩ liền hô lớn: “Chuối tiêu!” vừa gội đầu còn
vừa nghĩ, Hà Tử Nghiệp lại có tâm ý ra ngoài mua hoa quả sao? Nhưng mà,
quản anh muốn làm gì, bản thân mình nên hưởng thụ là được! giờ khắc
này, Lâm Cảnh Nguyệt đã hoàn toàn tự đoán được chân tướng tương lai gần
của mình, thật sự cô cùng không cần ra sức gì, chỉ cần hưởng thụ là tốt
rồi!
Nghe tiếng mở cửa phòng tắm, Hà Tử Nghiệp vội vàng mang cái hộp nhỏ trên
đầu giường nhét vào ngăn kéo, ngồi thẳng lên hỏi: “Tắm xong rồi?”
Lâm Cảnh Nguyệt vừa sấy tóc vừa gật đầu nói: “Xong rồi, anh đi đi!” Cô nhìn bóng anh sắp bước vào phòng tắm đột nhiên hỏi: “Chuối tiêu đâu?”
Hà Tử Nghiệp đưa lưng về phía cô trên mặt lộ ra một nụ cười đầy thâm ý:
“Đừng nóng vội, chờ anh trở lại.” Cô có muốn cũng không dùng được đúng
không?
Tính xấu gì đây! Lâm Cảnh Nguyệt thầm mắng anh một câu,
trực tiếp đưa cho cô không phải tốt sao? Cố tình ngăn chặn khẩu vị của
cô! Nhưng anh ra ngoài mua chuối tiêu khi nào? Vừa rồi dường như anh
không có đi ra ngoài mà! Lâm Cảnh Nguyệt lắc lắc vứt hoài nghi ra khỏi
đầu. Nghĩ đến kinh nghiệm kiếp trước, Hà Tử Nghiệp lúc này dường như
cũng không có làm gì, như vậy thì cứ chờ anh trở lại thôi!
Hà Tử
Nghiệp hỏa tốc tắm rửa, khoác một chiếc khăn tắm đi ra ngoài, Lâm Cảnh
Nguyệt cau mày nhìn dáng vẻ của anh thật giống như lửa cháy đến nơi rồi, trong lòng buồn bực, người này gấp cái gì chứ?
‘Thích chuối tiêu?” Hà Tử Nghiệp ném khăn lông trên tay, trong lúc Lâm Cảnh
Nguyệt hỗn loạn từ từ cúi người, dán lên lỗ tai của cô thở từng hơi khí
nóng: “Vậy chúng ta cùng thử một chút!” Thử? Thử cái gì? Thời
khắc mấu chốt đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt lại như xe bị tuột xích chậm đi nửa nhịp, lúc phản ứng kịp thì bản thân đã bị người ta đặt dưới thân, môi
chận môi. Việc này, cô nam quả nữa sống chung một phòng còn làm chuyện
này thật sự rất nguy hiểm! Lâm Cảnh Nguyệt hậu tri hậu giác nghĩ đến,
lại bị Hà Tử Nghiệp đè ở phía dưới không thể động đậy, đành phải nhận
lấy ngọn lửa nóng từ nụ hôn của anh.
Hà Tử Nghiệp hôm dịu dàng
triền miên, Lâm Cảnh Nguyệt rất nhanh đã cởi giáp đầu hàng, một tí ý
thức nguy hiểm trong đầu cũng đã quăng đi mất, thậm chí còn ôm lấy đầu
Hà Tử Nghiệp bắt đầu đáp lại, được sự khuyến khích của cô Hà Tử Nghiệp
đương nhiên hôn càng thêm ra sức, cuốn lấy cái lưỡi của cô ra sức mút
liếm, khiến Lâm Cảnh Nguyệt cảm giác tê dại ngưa ngáy có chút chịu không nổi đành phải ôm lấy gáy của anh búng búng nhẹ để gây sự chú ý, nhưng
lại như chó ngáp phải ruồi tìm trúng điểm mẫn cảm của anh, lửa nóng
trong người Hà Tử Nghiệp lại càng bốc cháy dữ dội, dần dần thiêu đốt đến trên người Lâm Cảnh Nguyệt.
Khi đôi tay anh nhẹ nhàng xoa nắn
nơi mềm mại của cô, Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng cũng tìm được một tia thần trí còn sót lại, cảm giác tê dại trước ngực dường như đem cô mềm hóa
thành một vũng nước nhỏ, lấy lại tinh thần mới phát hiện hai người đang
làm gì, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ ửng, vươn tay dùng sức đẩy Hà Tử Nghiệp, đem anh từ trên môi mình kéo ra, ra vẻ hung ác nhìn anh,
nói lắp bắp: “Anh…anh làm gì chiếm tiện nghi của em ?”
Khuôn mặt
cô lúc này đã hồng đậm, trong ánh mắt còn lưu lại sự mê say do nụ hôn
mang đến, tuy trừng mắt nhưng lại không có chút huy hiếp nào, ngược lại
thiếu chút nữa làm hồn Hà Tử