
Hà Ý
Con không biết cũng không quan hệ gì, một khắc này cha ghi nhớ là được rồi. Gần đây Lâm Cảnh
Nguyệt vô cùng buồn bực nguyên nhân chính là bạn nhỏ Hà Ý từ nhỏ đã
không giống với người khác, là trẻ con không khóc không nháo không làm
khó thì cũng thôi đi, coi như làm cho người lớn yên tâm, thế nhưng đứa
bé này tại sao lại càng ngày càng trầm lặng đây? Lâm Cảnh Nguyệt không
rõ, dù là Hà Tử Nghiệp cũng không có kiệm lời đến nước này đâu, tại sao
con trai của cô lại biến thành như vậy chứ?
Đầu tiên là vào sinh
nhật 1 tuổi của Hà Ý, bọn họ mời rất nhiều bạn bè đến chuẩn bị xem Hà Ý
chọn đồ vật đoán tương lai, Lâm Cảnh Nguyệt đem Hà Ý để lên bàn, nhưng
Hà Ý lại cứ ngốc ngốc ngồi đó, mắt to long lanh nhìn cô, một cái cũng
không nghía đến đồ vật để trên bàn, Lâm Cảnh Nguyệt vò đầu bứt tai, cuối cùng dứt khoát đem toàn bộ đồ đến trước mặt con trai, khích lệ con cưng của mình, “Ngoan, Tiểu Ý ngoan, thích cái nào thì chọn cái đó đi được
hay không?”
Bánh bao nhỏ Hà Ý không có phản ứng, ánh mắt sáng long lanh chớp chớp, còn ý vị nhìn chằm chằm mẹ mình.
Lâm Cảnh Nguyệt không buông tha, tiếp tục khích lệ, “Tiểu Ý có muốn cái kia hay không? Cái kia thì sao? Không phải à…Hay là cái này?” Lâm Cảnh
Nguyệt đem đồ trên bàn từng cái từng cái lắc lư trước mặt cậu nhóc, muốn đưa tới sự chú ý của con trai, ai biết một cái Hà Ý cũng không thèm
nhìn, chỉ đưa bàn tay nhỏ, “Tê tê…” đây là hai chữ mà Hà Ý có thể nói
được, hơn nữa là hơn 8 tháng mới biết, lần đầu tiên nghe thấy con trai
mở miệng gọi mẹ, Lâm Cảnh Nguyệt không có tiền đồ mà rơi nước mắt, ôm
con trai vừa khóc vừa cười, thiếu chút nữa hù sợ Hà Tử Nghiệp.
Nhưng mà làm cho Lâm Cảnh Nguyệt không hiểu chính là về sau cho dù cô dùng
thứ gì để hấp dẫn, Hà Ý cũng không chịu nói nữa rồi, bây giờ cũng đã
thêm mấy tháng, vẫn chỉ biết “Tê tê.” Nhưng trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt
có chút hả hê, đặt biệt là khi đối mặt với Hà Tử Nghiệp: “Nhìn đi, con
trai so với cô thân thiết hơn.” Đối với Hà Tử Nghiệp, loại kiêu ngạo này hoàn toàn không có thể hiểu được, trong lòng của anh, lúc nào mở miệng
kêu ba không quan trọng, dù sao cuối cùng nhất định sẽ gọi…
Lâm
Cảnh Nguyệt đối với con trai của mình không hề có bất kỳ lực kháng cự
nào, đành phải đem thân thể nhỏ bé mềm nhũn của con trai ôm vào trong
ngực, xin lỗi nhìn mọi người: “Xin lỗi, tôi…” Lâm Cảnh Nguyệt trợn to
hai mắt ngạc nhiên nhìn, con trai cô lại chủ động hôn cô, dù chỉ một
thoáng, Lâm Cảnh Nguyệt cũng cảm thấy hoa xuân nở rộ trong lòng, ngay cả gió mát cũng trở nên ấm áp, nhưng cô chưa kịp hưởng thụ say mê, bánh
bao nhỏ liền bị Hà Tử Nghiệp cường ngạnh cướp đi nhét vào trong ngực mẹ
Hà, anh nắm cả người Lâm Cảnh Nguyệt, nghiêm túc từng câu từng chữ:
“Không nên quáy rầy tiến trình, để mẹ đi kiếm, mẹ có kinh nghiệm.”
Thật sự là như vậy phải không? Lâm Cảnh Nguyệt nửa tin nửa ngờ, nhưng con
trai đã bị bà nội ôm đi, cô chỉ có thể từng bước quay đầu cách xa cái
bàn, Hà Ý ngơ ngác nhìn hương hương tê tê bị gương mặt băng bó đoạt đi,
cái miệng nhỏ nhắn hếch lên, mắt to đã ươn ướt, bé khịt khịt cái mũi
nhưng vẫn không có khóc lên, chỉ nhìn chằm chằm hướng Lâm Cảnh Nguyệt
không quấy không nháo, dáng vẻ như vậy khiến cho mẹ Hà thương đến tận
trong tâm.
Cuối cùng, Tiểu Ý vẫn rất kiên trì, bé thật sự không
đến cầm thứ gì…tuy vậy, phía dưới vẫn có một đám tiếng khen tặng, cái gì tiểu thiếu gia về sau nhất định sẽ học thức uyên bác, các lĩnh vực đều
tinh thông…, cái gì mà đứa bé này về sau khẳng định sẽ thông minh hơn
người khác, khiến Lâm Cảnh Nguyệt nghe đến nhức cả đầu, Tiểu Ý nhà bọn
họ cũng chỉ là một đứa bé tùy hứng mà thôi, tại sao lại bị nói như thần
đoán tương lai vậy chứ.
Chỉ thật sự là đám người này cũng có chỗ
đoán đúng, Hà Ý càng ngày càng thông minh, cho dù cái gì vừa học cũng
đều biết, chỉ trừ một chút…Hà Ý là người bạn nhỏ rất ngây ngô, ý thức
luôn như lúc còn nhỏ, Lâm Cảnh Nguyệt vẫn nghĩ bé sẽ di truyền tính tình của Hà Tử Nghiệp, không ngờ là đứa con nhà mình phản ứng chậm…
Nhưng cho dù bé phản ứng chậm, mỗi lần làm bài cũng vô cùng nhanh, nhưng đối
với âm thanh lại rất không nhạy cảm, bình thường phải gọi ba bốn lần bé
mới cho mình mộ ánh mắt. Lâm Cảnh Nguyệt nâng trán, mặc dù vậy cũng
không sao, nhưng mà, tại sao lại luôn muốn chỉa đôi mắt to sáng long
lanh trên khuôn mặt than vào người đối diện chứ, người sống sờ sờ cũng
có thể bị nhìn chết nha.
Giống như hiện tại----
Lâm Cảnh Nguyệt đi đến phòng con trai gọi bé rời giường đi nhà trẻ, “Tiểu Ý, Tiểu Ý nên rời giường thôi!”
Một đoàn nho nhỏ trong chăn không có phản ứng.
Lâm Cảnh Nguyệt đã tập mãi thành thói quen rồi, trực tiếp đem chăn nhỏ vén
lên, “Tiểu Ý, rời giường ăn điểm tâm nếu không sẽ không kịp.”
Hà Ý mê hoặc ngồi dậy, nháy nháy con mắt, còn giống như không biết chuyện gì đang xảy ra, Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải động tay giúp bé mặc quần áo.
Cho tới khi thu thập xong cho bé cưng lúc này Hà Ý mới
tỉnh táo lại, nhìn Lâm Cảnh Nguyệt nở nụ cười thật to, “Mẹ, chào buổi
sáng.”
Trong nháy mắt Lâm