
Cảnh Nguyệt bị vẻ ngây ngô của con trai làm cho giật điện rồi, đem người bạn nhỏ Hà Ý kéo vào trong ngực hôn
thật tốt mới thả người đi rửa mặt. Hà Tử Nghiệp tựa người trên khung cửa ánh mắt nóng bỏng nhìn vợ yêu đuổi theo con trai, ngay cả một ánh mắt
cũng không thèm nhìn anh, chợt cảm thấy mình có nguy cơ bị thất sủng.
Không, không phải, hình như kể từ khi con trai ra đời, cô đã không đặt biệt
chú ý đến Hà Tử Nghiệp hắn nữa rồi, trong lòng anh có chút ê ẩm, có con
trai liền quên ông xã, anh sải bước vượt đến bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt,
kéo cô đi về phía bàn ăn, “ Hà Ý có thể tự rửa mặt, em không cần đứng ở
đây nhìn, sau khi tắm xong con tự sẽ đi ăn cơm.” Cũng không phải là đứa
bé quá nhỏ nữa, sang năm có thể học lớp một rồi, phải cưng chiều như vậy sao? Có câu con hư tại mẹ, anh không thể để mặc vợ yêu của anh tiếp tục như vậy.
“Anh buông em ra đi, con trai còn không với tới bồn rửa tay đâu.” Lâm Cảnh Nguyệt trợn mắt nhìn Hà Tử Nghiệp một cái, sáng sớm
đã phát điên cái gì rồi, cũng không biết con trai chọc gì anh, hai cha
con giống như trời sanh không hợp nhau, vẫn nhớ lúc Hà Ý còn nhỏ toàn bộ thân thích trong nhà đều biết gọi chỉ không có kêu ba, cuối cùng dưới
sự uy bức cùng dụ dỗ của Lâm Cảnh Nguyệt mới học được hai chữ “ba ba.”
Hơn nữa, điều khiến Lâm Cảnh Nguyệt không hiểu nhất chính là phản ứng
kêu “ba” của Hà Ý rất nhanh chóng. Bình thường bé đối với âm thanh phản
ứng phải ngoài 5s, chỉ riêng đối với Hà Tử Nghiệp, chỉ cần anh có ý gì
bé lập tức hiểu được, dĩ nhiên, điều này chỉ giới hạn trong lúc hai cha
con gây gỗ mà thôi…
“Em không phải đã chuẩn bị nước trong chậu
cho con rồi sao.” Hà Tử Nghiệp chua chát nói. Vợ yêu của anh đối với
tiểu tử thúi kia quá tốt, mình cho tới bây giờ còn không có được đối xử
như vậy đâu, rốt cuộc phải làm sao để cho vợ yêu lại lần nữa chuyển sự
chú ý đến trên người mình đây? Hà Tử Nghiệp khổ sở suy nghĩ.
Lâm
Cảnh Nguyệt tự nhiên không biết chồng mình đang suy nghĩ gì, cô đang bận đưa con trai mình đi nhà trẻ đây mà, làm gì để ý đến dáng vẻ của Hà Tử
Nghiệp ở phía sau nhìn hai mẹ con đang tương thân tương ái , rốt cuộc
quyết định lấy điện thoại di động ra: “Mẹ…đúng, Tiểu Ý nhớ mẹ, đòi muốn
qua nhà ông bà nội…dạ…trực tiếp đến nhà trẻ đón bé đi!” Hừ, giành vợ yêu của anh, Hà Tử Nghiệp cúp điện thoại đi về phía xe, ưhm…tối nay phải
hưởng thụ thế giới hai người như thế nào đây?
Cho tới giờ làm
việc Lâm Cảnh Nguyệt mới biết con trai được ba mẹ chồng đón rồi, suy
nghĩ một chút, tối nay không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn nộn
của con trai rồi, trong lòng có chút mất mác, dù sao cũng nên thông báo
trước cho cô chứ, một chút chuẩn bị cũng không cho cô, Hà Tử Nghiệp
không thích cô như vậy, trực tiếp mang Lâm Cảnh Nguyệt đi ăn cơm tây, có ánh nến có rượu đỏ, ý đồ tạo không khí, không ngờ Lâm Cảnh Nguyệt không chút cảm kích, ngay cả lúc ăn cơm cũng không ngừng lẩm bẩm Hà Ý.
Hà Tử Nghiệp tức giận thiếu chút nữa băm nát thịt bò bít tết. Được rồi,
người đã không muốn uyển chuyển, như vậy anh sẽ trực tiếp tới. Vừa về
tới nhà Hà Tử Nghiệp còn chưa đợi được Lâm Cảnh Nguyệt cởi hết giày đã
nhào tới trên người cô, không có tiểu quỷ thối kia ở nhà chính là thật
dễ dàng.
Lâm Cảnh Nguyệt bị anh làm cho sợ hết hồn, phản ứng kịp
đã bị anh đặt trên ghế salon rồi. Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng đẩy tay anh,
chuyện cười, lúc này mới vừa ăn no làm làm vận động kịch liệt thế này,
không phải là muốn chết sớm sao. Nhưng Hà Tử Nghiệp thế nào có thể buông tha, thật vất vả mới có một cơ hội càn rỡ, anh sao có thể không lợi
dụng thật tốt. Lúc tiểu quỷ kia ở nhà lúc nào cũng phải đề phòng khắp
nơi, anh nghĩ muốn thân thiết với vợ yêu cũng phải giống như kẻ trộm,
tuyệt đối không được, xem ra sau này nhất định phải tìm thêm nhiều cơ
hội đem đứa bé này đẩy đi ra ngoài mới được.
Lâm Cảnh Nguyệt đẩy
lại đẩy không ra, động cũng động không được, cuối cùng vò mẻ cho sứt
luôn dứt khoát vòng tay qua cổ anh giày vò. Éc.. cũng không hẳn là như
vậy, thật ra thì, cô cũng biết cô quá quan tâm con trai mà coi thường
anh, cô cũng rât muốn bồi thường cho anh, thôi, lần này liền theo anh
vậy. Cô khẽ nâng người lên hôn ngay khóe môi một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.
Trong nháy mắt Hà Tử Nghiệp vui mừng khác thường,
thuận thế liền cắn môi của cô không thả, bàn tay xoa nắn nơi mềm mại của cô, vỗ về chơi đùa…dần dần, Lâm Cảnh Nguyệt cũng có cảm giác, Hà Tử
Nghiệp thấy không sai biệt lắm liền ôm cô chạy tới phòng ngủ. Rất nhanh
hai người đã bắt đầu tỏa nhiệt, người anh em của Hà Tử Nghiệp đứng thẳng ngẩng cao, đưa tay sờ sờ cô bé cũng đã ướt rồi, muốn xông vào, ngay lúc này, chuông điện thoại di động bén nhọn vang tới.
Hai người giật nảy mình, mặt Hà Tử Nghiệp trong nháy mắt đen thui, là ai đây, quả thật không có mắt mà, ngay lúc này lại gọi đến muốn quấy rầy, mặc kệ, không
để ý tới. Hà Tử Nghiệp lần nữa cúi người muốn tách hai chân của Lâm Cảnh Nguyệt ra---- ---
Không ngờ chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, trường hợp như vậy hăng hái bao nhiêu cũng bị dập