
ặc dù là mùa
hè, nhưng cô mặc áo quần rộng rãi, nên cơ bản không ai nhìn ra cô là phụ nữ có thai. Mỗi khi đến một gian hàng, thì nhân viên đều nhiệt tình lôi kéo cô đi vào thử áo quần, mỗi lần còn kèm theo một nhóm lớn các lời ca ngợi, gì mà vóc dáng của cô thật tốt, bạn trai của cô thật biết quan
tâm…lúc đầu Lâm Cảnh Nguyệt còn không biến sắc tiếp nhận những lời khen
tặng này, nhưng thời gian lâu dài, coi như cô da mặt dày cũng không thể
nhận nổi.
Đi tới khúc quanh, cô len lén lắc nhẹ tay áo Hà Tử Nghiệp, “Diệp Tử…chúng ta trở về thôi!”
Hà Tử Nghiệp nhìn sắc mặt ửng hồng của cô không khỏi buồn cười, anh cố
nén giả bộ bình tĩnh đỡ cô: “được.” da mặt của cô còn rất mỏng! Nếu cô
còn muốn đi dạo phó liền dẫn cô tới đây! Hà Tử Nghiệp âm thầm hạ quyết
tâm.
Khi Lâm Cảnh Nguyệt mang thai chín tháng, tính tình càng lúc càng khó
chịu, thật ra cô cũng không muốn như vậy, nhưng mỗi đêm cô dường như đều không thể ngủ được, bụng còn thỉnh thoảng tụt xuống, cô cảm thấy uất
ức, tại sao cô lại phải sinh con? Tại sao mang thai lại hành hạ như vậy? Vì vậy Hà Tử Nghiệp người đàu sỏ gây ra liền gặp tai ương. Mỗi ngày cô
gái nhỏ đều trừng mắt lạnh lùng nhìn anh, không tính là gì, nhưng cái
tính hở tí là rơi nước mắt thật sự khiến anh đau lòng không dứt, có lúc
vừa nói chuyện đã khóc rồi, cái gì mà đều tại anh, em không muốn sinh,
thân thể nặng chết đi được. Hà Tử Nghiệp cũng hết cách, anh tình nguyện
thay cô gánh chịu tất cả, nhưng anh không làm được nha!
Anh chỉ có thể mỗi ngày đều nhìn không rời cô, thỉnh thoảng ôm cô vào
ngực dỗ dành, mặc cho cô đánh mắng, 100% là ông chồng nhị thập tứ hiếu!
Mỗi lần đều làm cho Lâm Cảnh Nguyệt thật ngại quá, tại sao lại nổi giận
chứ, cô rõ ràng muốn tự mình khắc chế!
Một ngày cuối thu, Lâm Cảnh Nguyệt đang ngồi trên salon rơi nước mắt,
nguyên nhân là cô ngại Hà Tử Nghiệp ở nhà sợ phiển, để cho anh đi khỏi!
gương mặt Hà Tử Nghiệp đau khổ, anh so với Đậu Nga còn oan hơn, lúc này
mới bao lâu chứ, cô liền cảm thấy anh phiền, về sau phải làm sao? Còn
nữa, anh làm sao có thể để cô một mình ở nhà, ngày dự sinh của cô cũng ở trong tuần sau, anh vốn muốn cô vào viện chờ sinh, nhưng cô chết sống
không đồng ý, anh cũng chỉ có thể làm theo. Nhưng mấy ngày này là thời
kỳ quan trọng, anh làm sao có thể yên tâm!
“Anh đi mau đi! Nấc…mau…đi mau!” Lâm Cảnh Nguyệt khóc đến nấc cục, cô
cũng không biết mình làm sao, nhìn thấy người trong phòng khách liền cảm thấy phiền muộn, nhất định anh phải đi thì loại cảm giác này mới có thể biến mất.
“Ngoan, đừng làm rộn, Nguyệt Nha Nhi nghe lời.” Hà Tử Nghiệp muốn tới dụ dỗ cô, lại bị cô kịch cợm trốn đi, không để cho anh ôm! Hà Tử Nghiệp
hết cách, phải đưa tay ra trấn an cô: “Anh đi! Anh đi! Anh lập tức đi!”
Ai, không cho sống ngây ngô trong nhà thì mình ra ngoài sống vậy!
Nư vậy còn được, Lâm Cảnh Nguyệt lẩm bẩm, hài lòng nhìn bóng lưng Hà Tử
Nghiệp cách cánh cửa ngày càng gần. Chợt, bụng truyền đến hàng loạt cơn
đau, Lâm Cảnh Nguyệt ôm bụng cúi người xuống, thật là đau! “Diệp…Diệp
Tử, đau bụng…” Thật là đau, so với bình thường đau hơn nhiều.
Hà Tử Nghiệp thất kinh, lập tức chạy như bây tới, gấp gáp ôm cô vào trong ngực: “Đau nghiêm trọng không? Hiện tại như thế nào?”
“Thật là đau…Diệp…Diệp Tử.” hai tay Lâm Cảnh Nguyệt nắm thật chặt áo Hà Tử Nghiệp, đau đến mức đôi môi cũng trắng bệch.
Trong lòng Hà Tử Nghiệp lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ muốn sinh sao? Nghĩ
tới đây, anh cũng không dám chần chừ, lập tức gọi điện thoại kêu xe cứu
thương, bản thân thì đem cô ôm vào ngực dịu dàng an ủi: “Nguyệt nha Nhi
không đau…xe cứu thương sẽ lập tức tới ngay, ngoan ngoãn, Nguyệt Nha Nhi không đau…”
Lâm Cảnh Nguyệt cắn răng chịu đựng cơn đau đến hôn mê cho đế khi lên xe
cứu thương bên tai đều vang lên âm thanh dịu dàng của Hà Tử Nghiệp, một
lần một lần, ngay lúc đau đớn nhất chống đỡ lấy cô, giúp cô giữ vững
tỉnh táo, không ngất đi.
Hà Tử Nghiệp nắm chặt tay nhìn phòng sinh đóng chặt, môi mỏng bặm chặt, Nguyệt Nha Nhi, em nhất định phải bình an! Khi ba mẹ Hà chạy đến Lâm Cảnh Nguyệt đã vào phòng sanh hơn hai giờ, Hà Tử Nghiệp bên ngoài
cũng xoay quanh, mặt cũng trắng bệch. Mặc dù biết sẽ không có nguy hiểm
gì, nhưng do trong lòng cất giấu bí mật không ai biết, anh thật rất sợ,
sợ ngộ nhỡ thật sự có vấn đề gì thì cô gái của anh biết phải làm sao,
đây là đứa con đầu tiên, nhìn dáng vẻ thận trọng bình thường của cô cũng có thể thấy được đứa bé quan trọng với cô như thế nào. Nếu lỡ như…anh
vẫn không dám nghĩ tiếp.
Cô mang thai 10 tháng, mặc dù bên ngoài nhìn anh không có vẻ gì, nhưng
thực tế anh đã bắt đầu mất ngủ, cũng thường nằm thấy ác mộng, gánh nặng
lớn như vậy cũng nhanh chóng đè sụp đổ lòng của anh. Anh hiện tại cũng
được xem như là có kinh nghiệm, mặc kệ gặp phải sóng gió gì cũng chưa
từng kinh hoảng, cũng chưa từng vì chuyện gì mà mất đi lễ nghi, cũng
không cần nhẫn nại nhịn tính nóng nảy ở trong lòng.
Mẹ Hà nhìn Hà Tử Nghiệp đi tới đi lui trên hành lang bệnh viện giống như con ruồi nhặn, cuối cùng không nhịn được ngăn anh