Đến Lượt Em Yêu Anh

Đến Lượt Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322954

Bình chọn: 8.00/10/295 lượt.

n người khác yêu thích. Trong thành phố cũng một mảnh tươi

tốt phồn thịnh.

Lâm Cảnh Nguyệt trong bộ áo cưới màu trắng cúp ngực đứng trước mặt Hà Tử Nghiệp, xinh đẹp như một nữ thần. Vóc người của cô cực kỳ thon gầy, cho dù mang thai đã gần ba tháng cũng không thể nhìn ra được, kết hợp với

áo cưới bộc lộ đường cong hoàn mỹ khiến cho sự linh động trẻ trung

thường ngày cũng trở nên dịu dàng mà quý khí.

Hà Tử Nghiệp một thân tây trang màu đen gọn gàng, càng thêm tôn lên thân hình cao lớn thon dài, Lâm Cảnh Nguyệt chỉ cần nhìn anh đã thấy lòng

mình thật an tâm ấm áp. Anh bước dưới ánh nắng từ từ nắm lấy tay cô vững vàng đặt trong lòng bàn tay mình, kiên định kéo cô đi tới trước mặt

người dẫn chứng hôn------

“ tiểu thư Lâm Cảnh Nguyệt, cô có nguyện ý cả đời cùng tiên sinh Hà Tử Nghiệp nắm tay nhau, cùng chung sống đến già hay không?”

Lời kịch không theo dự đoán khiến cô có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi nguyện ý.”

“Tiên sinh Hà Tử Nghiệp, anh có nguyện ý cùng tiểu thư Lâm Cảnh Nguyệt nắm tay nhau, cùng chung sống đến già hay không?”

Anh đang nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, trịnh trọng đặt một nụ hôn lên trên đó: “Tôi nguyện ý!” cũng không ai vào giờ phút này, người đàn ông

nghiêm túc như thiên thần đã từng vì một câu nói ngắn ngủi này mà trắng

đêm không ngủ.

Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, tiếng thét chói tai, tiếng huýt sao vang

lên trong lễ đường, trong ánh mắt cưng chiều quyến luyến của anh, cô

tung bó hoa cưới trong tay hung hăng hướng về cô gái trẻ đang lệ nóng

dâng trào, rất chính xác, bó hoa vững vàng rơi vào trong ngực cô gái.

Trần Huyễn ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt của Lâm Cảnh Nguyệt giao nhau,

nước mặt trong hốc mắt cũng lăn xuống. giờ phút này, một người đàn ông

yêu nghiệt hưng phấn đoạt lấy bó hoa trong tay Trần Huyễn, đem Trần

Huyễn đang còn sững sờ ôm vào trong ngực. Lâm Cảnh Nguyệt cười, có lẽ,

Trần Huyễn cơ bản cũng khồng cần một đóa hoa như vậy.

Thân thể Lâm Cảnh Nguyệt mặc dù đã rất tốt, nhưng cha mẹ hai bên vẫn

không buông tha, trực tiếp tóm hết tất cả rượu mời được đưa tới trước

mặt cô và Hà Tử Nghiệp, tất cả vì đứa bé làm trọng. Lâm Cảnh Nguyệt sờ

sờ bụng cười hạnh phúc. Ánh mắt của Hà Tử Nghiệp đau xót, khẽ quay đầu

đi chỗ khác.

Đêm tân hôn của hai người cũng thật sự đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn nữa, hai người nằm ở phòng cưới, ôm lẫn nhau, tựa sát vào nhau, ấm

áp mà bình thản. Người nam cao lớn ôm lấy cô vào trong ngực từng cái khẽ hôn vào trán cô, hạnh phúc tràn đầy: “Cảnh Nguyệt…chúng ta kết hôn.”

“Em cuối cùng đã thuộc về anh, một mình anh…”

“Nguyệt Nha Nhi, anh yêu em…”

Cô nhắm chặt mắt, mặc cho từng đợt sóng hạnh phúc bao phủ lấy mình: “Em cũng yêu anh…”

Những ngày dưỡng thai rất nhàm chán, thậm chí khô khan, mỗi ngày đều

phải uống một đống đồ bổ mà mẹ Hà mang tới ngọt, mặn đều có, Lâm Cảnh

Nguyệt bị giày vò đến mức muốn bỏ trốn. Mẹ Hà vốn muốn chuyển sang chăm

sóc Lâm Cảnh Nguyệt nhưng bị Hà Tử Nghiệp trợn mắt quay trở về, mẹ Hà

vừa lau nước mắt vừa trốn vào trong lòng chồng mình tìm an ủi, vừa cảm

thán con trai có vợ liền quên mẹ, nhưng chỉ tỏng chốc lát liền nghĩ tới

đứa cháu trai chưa ra đời của mình, uất ức, bất mãn đều tan thành mây

khói.

Phản ứng nôn nghén của Lâm Cảnh Nguyệt cũng không quá lớn, thậm chí rất

nhỏ, cái gì cũng có thể ăn một chút, mọi hành động so với bình thường

cũng không có gì khác biệt cho lắm, thời điểm ban đầu Hà Tử Nghiệp còn

có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng về sau càng ngày lại càng lo lắng, phụ

nữ có thai không phải là rất ưa thích ăn vặt ư, tại sao vợ anh lại cái

gì cũng không muốn ăn, chỉ cần mỗi ngày ba bữa là đủ rồi, chưa từng nói

với anh là muốn ăn cái gì đó. Hà Tử Nghiệp nóng nảy, vừa gọi điện hỏi

thăm mẹ Hà, vừa lên net tra cứu tài liệu, vội vàng loạn hết cả lên, cuối cùng cũng không tìm ra biện pháp khiến cho vợ mình thèm ăn. Không thể

làm gì khác hơn là mỗi ngày đều lái xe chạy khắp thành phố, đem những

thức ăn dinh dưỡng mua về nhà.

Lâm Cảnh Nguyệt đem ý nghĩ muốn mình ăn của chồng thật sự không biết

phải làm sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh cũng không muốn làm trái, chỉ có thể ép mình ăn thêm một chút, mới khiến cho Hà Tử Nghiệp yên tâm hơn một chút.

Mang thai bốn tháng, vào một ngày mưa nhỏ, Lâm Cảnh Nguyệt rảnh rang

ngồi ở cửa sổ nhìn màn mưa liên miên, đột nhiên cảm thấy bụng bỗng nhúc

nhích, cô cả kinh, lập tức thả xuống quả nho trong miệng nuốt ừng ực,

Lâm Cảnh Nguyệt thận trọng đtặ tay lên bụng, một hồi lâu sau, rốt cuộc

cảm nhận được sự máy động mừng rỡ dưới lòng bàn tay. Cô lập tức chạy như bay đến bên điện thoại nhấn dãy số của Hà Tử Nghiệp.

Lúc đó, Hà Tử Nghiệp đang họp, chợt cảm thấy điện thoại rung động, anh

không để ý liếc một cái, khi thấy dãy số gọi tới cũng không để ý mình

đang ở phòng họp, lập tức nghe máy, âm thanh dịu dàng có thể tan chảy

thành nước: “Nguyệt Nha Nhi, thế nào?”

“Động! Động! Nó động!” Lâm Cảnh Nguyệt lời nói kích động không có mạch

lạc, Hà Tử Nghiệp sửng sốt mới nghe được cô đang nói gì. Nắm chặt điện

thoại trong tay


XtGem Forum catalog