
, giọng điệu không thay đổi: “Anh biết rồi, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, không nên chạy loạn!”
Lâm Cảnh Nguyệt có chút buồn bực, vốn nghĩ anh sẽ rất vui mừng, nhưng
nghe giọng điệu của anh cơ bản là không quan tâm nha, hừ! “Được rồi!
Biết!” nói xong, cô bộp một cái cắt điện thoại. Bên này, Hà Tử Nghiệp
nhìn điện thoại cười khổ, tính khí cô gái nhỏ càng lúc càng lớn!
Nhưng…đứa bé của bọn họ sẽ cử động, sẽ động a!
Trong phòng họp, các trưởng bộ phận nhìn tổng giám đốc của họ nhận điện
thoại liền trầm mặc, không khỏi nhìn nhau, đây là thế nào? Chẳng lẽ xảy
ra chuyện gì? Nghĩ vậy mỗi người đều vội vàng cúi đầu ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi phát biểu của tổng giám đốc đại nhân. Nhưng chờ mỏi mòn cũng
không nghe thấy gì, mọi người lại thận trọng nhấc đầu, chỉ thấy mấy tờ
báo cáo trong tay tổng giám đốc đã bị vò thành một đống, tổng giám đốc
trước giờ trấn định như núi của bọn họ tay…tay đang run rẩy? cổ mọi
người co rụt lại, chợt cảm thấy sau lưng rét lạnh từng hồi, cũng âm thầm suy đoán trong lòng báo cáo kia là của ngành nào. Trong lúc bọn họ đang nơm nớp lo sợ, trên đỉnh đầu lại truyền đến một hồi hét lớn: “Sẽ động!”
Sẽ…sẽ động? Đây là ý gì? Mấy trưởng bộ phận đều ngẩng đầu lên anh nhìn
tôi, tôi nhìn anh, cũng đoán không ra tổng giám đốc anh minh của bọn họ
là có ý gì, vào lúc này cũng không nghĩ tới cảm giác sợ, đồng loạt đều
ngẩng đầu lên nhìn Hà Tử Nghiệp. Da đầu Hà Tử Nghiệp tê rần, rõ ràng anh chỉ muốn hô lớn trong lòng, tại sao lại hô lên thành tiếng chứ? Anh giả ho hai tiếng, bày ra dáng vẻ nghiêm túc phun ra hai chữ: “Tan họp!” nói xong liên bỏ lại một bầy người không rõ chân tướng, thi thi nhiên nhiên trở về phòng làm việc của mình, chỉ là bước chân cảm giác cứ như có vẻ
mơ hồ. Về sau, hội nghị lần này được xem là hội nghị thần bí nhất từ khi thành lập công ty, về phần câu nói “sẽ động” rốt cuộc có ý gì, các quản lý nghiên cứu một hồi lâu cũng không biết được ý tứ của tổng giám đốc,
chỉ có thể thở dài bi ai một tiếng: Thế giới của thiên tài người bình
thường không thể hiểu!
Hà Tử Nghiệp từ khi nhận được tin tức cục cưng chuyển động của Lâm Cảnh
Nguyệt liền đứng ngồi không yên, cái gì cũng làm không được, cuối cùng
dứt khoát quang minh chính đại trốn việc. Khi anh về nhà, Lâm Cảnh
Nguyệt còn đắm chìm trong vui sướng, mắt mở to nhìn chằm chằm bụng mình, dáng vẻ kia thật sự làm cho Hà Tử Nghiệp cực kỳ yêu thích. Anh đi thẳng tới bên người cô đưa tay dính lên bụng cô: “Còn cử động không?”
“Hừ, anh không phải là không vui mừng sao?” Lâm Cảnh Nguyệt bũi môi đem tay anh đẩy ra, cũng không để cho anh sờ.
“Anh mất hứng khi nào?” Hà Tử Nghiệp vuốt vuốt đầu nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô: “Anh là vui mừng đến mức không biết phải nói gì.”
“Vậy thì còn được! Miễn cưỡng để cho anh sờ sờ!” Lâm Cảnh Nguyệt cười
khoe cả răng, đem tay Hà Tử Nghiệp đặt lên chiếc bụng hơi nhô lên của
mình. Cũng không biết là do đứa bé trong bụng cảm nhận được hay sao, tay Hà Tử Nghiệp vừa mới để lên nó bỗng nhúc nhích liền, Hà Tử Nghiệp cả
kin, liền tranh thủ rụt tay về, khó có khi lắp bắp một câu: “Thật…thật
động!”
Nhìn dáng vẻ khiếp sợ của anh, Lâm Cảnh Nguyệt bật cười: “Đúng vậy a, không lừa anh chứ!”
Hà Tử Nghiệp cúi đầu, cách lớp áo vuốt ve bụng của cô, có phải anh có
thể mong đợi kỳ tích xuất hiện hay không? Đứa bé của anh, đứa bẻ của anh và cô thật sự là khỏe mạnh, sẽ không có vấn đề?
Lúc Lâm Cảnh Nguyệt mang thai sáu tháng chính là mùa hè, cô mặc áo bầu
lôi kéo Hà Tử Nghiệp đi ra ngoài dạo phố, cô, gần đây không biết tại sao luôn cảm thấy không ngồi yên, chỉ cần ngồi xuống liền cảm thấy buồn
bực, Hà Tử Nghiệp không yên lòng để cô một mình đi khắp nơi, đành phải
đem công ty ở công ty bỏ xuống, tất cả phải lấy vợ con làm trọng. Nhưng
theo thời gian mang thai của cô càng ngày càng dài, Hà Tử Nghiệp càng
ngày càng lo lắng. Lâm Cảnh Nguyệt cơ bản không giống với những phụ nữ
mang thai khác, không hể mập chút nào, mặc dù mỗi ngày anh đều đem các
loại đồ ăn tốt đến cho cô, cô chỉ mập lên năm kí, khuôn mặt nhỏ nhắn
cũng chỉ lớn hơn hai lòng bàn tay một chút, áo ngủ cũng chỉ như người
bình thường.
Hà Tử Nghiệp từng lấy đủ loại lý do muốn kéo cô đi bệnh viện kiểm tra vô số lần, nhưng chính là không có vấn đề gì. Anh cũng không có cách,
không thể làm gì khác hơn là chăm sóc cô càng thêm cẩn thận.
“Diệp Tử, chúng ta đi mua quần áo!” Lâm Cảnh Nguyệt hào hứng bừng bừng
lôi kéo Hà Tử Nghiệp đi đến các gian hàng. Hà Tử Nghiệp nhức đầu day day huyệt thái dương, cô gái nhỏ này tột cùng là sao đây, sao lại biến
thành một con quay nhỏ rồi!
“Cảnh Nguyệt, chúng ta trở về được không? Em đã đi rất lâu rồi.” Nhìn cô gái nhỏ có khuynh hướng vển miệng lên, Hà Tử Nghiệp vội vàng tăng thêm
một câu: “Bây giờ em mua đồ cũng không thể mặc mà! Nghe lời, chúng ta về nhà.”
“Không! Em muốn đi!” Lâm Cảnh Nguyệt nổi tính bướng lên. Hà Tử Nghiệp
bắt đắc dĩ, trời đất bao la vợ con anh là lớn nhất. “Đi đi, nhưng mà chỉ cho đi dạo trong khu này.”
“Được.”
Lâm Cảnh Nguyệt dắt Hà Tử Nghiệp đi xem ở các gian hàng, m