Pair of Vintage Old School Fru
Đến Lượt Em Yêu Anh

Đến Lượt Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323084

Bình chọn: 8.5.00/10/308 lượt.

ợt đạp loạn,

giống như có chuyện gì đó không tốt xảy ra. Cô lắc đầu, muốn đem cảm

giác kỳ quái này quên đi, tại sao lại có thể có chuyện gì? Nhất định là

cô ngủ không ngon. Nhưng cô vẫn bước nhanh hơn, ra sức mau chóng đi ra

khỏi con hẻm. Lâm Cảnh Nguyệt không biết đây chính là bản năng của con

người đối với nguy hiểm.

Khi cô sắp ra khỏi đường hẻm, trên đầu

lập tức bị chụp vào một khoảng tối, Lâm Cảnh Nguyệt cả kinh trong lòng,

đang muốn ngẩng đầu lên, lại bị người dùng khăn tay bịt chặt miệng, chân cô mềm nhũn, trước mắt tối đen như mực, tiếp theo cái gì cũng không

biết. Lâm Cảnh Nguyệt tỉnh

lại chỉ thấy toàn thân đau nhức, trước mắt vẫn tối đen như mực, miệng

cũng bị cái gì đó chặn lại. Trong lòng vô cùng khủng hoảng, sợ đến phát

run, cô biết là mình đang bị bắt cóc. Nhưng cô cắn răng để cố gắng kiên

trì, hôm nay cô nhất định phải dựa vào chính mình!

Bởi vì không xác định ở đây còn có ai khác hay không, cho nên cô chỉ có

thể giật nhẹ cơ thể của mình, lúc này mới phát hiện tay chân mình cũng

bị trói, dường như cô đnag tựa vào nơi giống như cây cột.

Lâm Cảnh Nguyệt không dám manh động, cô ngưng thở, nghiêng tai lắng

nghe, đến khi xác nhận rõ không có ai khác cô mới thử dùng sức giãy dụa

đôi tay, cố gắng nới lỏng sợi dây, nhưng cô thất vọng, sợi dây trói quá

chặt, sức cô không đủ, giãy dụa một hồi khiến cho cô thở hồng hộc, bàn

tay cũng bị siết đến đau đớn. Chẳng lẽ cứ như vậy ngồi chờ chết? Lâm

Cảnh Nguyệt không cam lòng cắn chặt môi dưới, nhanh nghĩ ra biện pháp đi Lâm Cảnh Nguyệt ! Ai biết bọn cướp kia rốt cuộc có ý đồ gì!

Đầu óc của cô nhanh chóng luân chuyển, cố gắng nghĩ đến phương án tự cứu mình, nhưng cô gái yếu mềm, tay chân lại bị trói, mắt cũng không nhìn

thấy, đối mặt với hoàn cảnh như vậy cô có thể làm gì đây? Lâm Cảnh

Nguyệt có chút tuyệt vọng, cô không biết mình đã từng đắc tội với ai, mà mình cũng không phải là tiểu thư gia tài vạn bạc, bắt cóc người bình

thường như cô để làm gì? Không thể đoán ra được nguyên nhân, cho nên

khủng hoảng trong lòng càng lớn. Khi Lâm Cảnh Nguyệt đang còn loạn nghĩ

chợt nghe tiếng mở cửa, cô giật mình một cái, vội vàng hô hấp chậm lại,

không nhúc nhích giống như chưa hề tỉnh lại.

“Sao lại chưa tỉnh?” một giọng nói thô két của đàn ông truyền vài bên tai Lâm Cảnh Nguyệt.

“Nhìn dáng vẻ trắng trẻo nộn nộn, khẳng định vừa nhỏ nhắn vừa xinh đẹp,

chậc chậc, cơ thể mềm yếu.” một giọng nói hơi khàn khàn khác vang lên.

“Thời gian lâu vậy vẫn chưa tỉnh, nếu không cứ trực tiếp làm việc thôi!” giọng nói khàn khàn trở nên bỉ ổi. Lâm Cảnh Nguyệt giật mình trong

lòng, theo bản năng liền muốn lùi về phía sau một chút, nhưng cô chợt

sửng sốt trong lòng càng thêm khủng hoảng, không thể lui về phía sau!

Không thể để cho bọn họ phát hiện mình đã tỉnh lại!

“Gấp cái gì, mọi người đều ở đây, còn sợ chạy sao?” giọng nói thô két

trêu chọc, tiếp theo giống như tiện tay lôi một cái ghế ngồi lên trên,

“chậc chậc, không biết cô này sao lại đắc tội với người đàn bà kia, thật là ác độc mà! Như vậy quả thật là muốn phá hủy cô gái này!”

“Sao vậy, còn thương hương tiếc ngọc?” giọng nói khàn khàn có chút đùa giỡn ngược lại.

“Buồn cười, người đẹp đưa tới cửa chẳng lẽ còn đẩy ra ngoài?”

Nghe đến đây, lông măng trên người Lâm Cảnh Nguyệt đều dựng cả lên, cô

cắn chặt răng mới có thể làm cho mình không nổi đóa. Lời của hai kẻ này

đã ra ràng hành động tiếp theo của họ, mà lúc này cô ngoài có thể giả vờ bất tỉnh để kéo dài thời gian thì đều không thể làm gì được. Không,

không thể! Tuyệt đối không thể khiến hai người này được như ý! Mau nghĩ

cách đi! Đúng rồi, bọn họ nói đến đàn bà, mình khi nào đắc tội với người đàn bà nào? Lâm Cảnh Nguyệt cố gắng nhớ lại, đúng rồi! Ngoài Trần Mạt

Lỵ cô cũng không cùng ai cự cãi qua, nhưng giữa hai người các cô cũng

không có hận thù sâu đậm gì, sao cô ta lại dùng phương pháp này đối phó

với cô? Hay là do người khác?

Lâm Cảnh Nguyệt lấy lại bình tĩnh, cô đang bị trói, bên cạnh lại có hai

kẻ đàn nhìn chằm chằm, ngoài kéo dài thời gian thì không thể làm gì, vì

vậy, Lâm Cảnh Nguyệt liền nghiêng đầu tiếp tục bày ra dáng vẻ vô ý thức.

Cô không biết luố này Hà Tử Nghiệp đang ở bên ngoài tìm cô đến sắp điên

rồi, Hà Tử Nghiệp mặc dù đi làm, nhưng vẫn có chút không yên lòng cô gái nhỏ ở nhà, sau khi kết thúc buổi họp sáng liền lập tức gọi điện thoại

cho cô, nhưng lại nghe được giọng trả lời của hệ thống: số điện thoại

quý khách đang gọi đã đóng.

Điện thoại Lâm Cảnh Nguyệt không thể tắt máy, anh biết rõ, cô thường

dùng di động lên net, thậm chí có lúc mở máy 24h, sao lại bất chợt tắt

máy, huống chi lại vào lúc này. Hà Tử Nghiệp lậ tức liên tưởng đến có

phải là cô đau bụng quá nên đi viện rồi. Nhưng ngẫm lại không đúng, tối

hôm qua ép buộc thế nào cô cũng không chịu đi, thà chịu đau như vậy, hôm nay khẳng định càng không thể đi rồi. Vậy thì cô có thể đi đâu? Hà Tử

Nghiệp càng nghĩ càng lo lắng dứt khoát trực tiếp bỏ việc về nhà, bên

trong phòng trống rỗng, không có Lâm Cảnh Nguyệt, điện thoại, ví tiền

cũng đều không có