
ng có ăn cơm tử tế, liền muốn đi ra ngoài mua
chút đồ khuya về làm anh ăn. Về sau, nhiều năm sau này, Lâm Cảnh Nguyệt
đều vì quyết định lúc này của mình mà hối hận không ngừng.
Kể sau lần gặp mặt đó Hàn Mộ Vân cũng không còn đi tìm Lâm Cảnh Nguyệt, hắn
biết có kiên trì cũng không còn ý nghĩa, mặc dù nói không biết nguyên
nhân, nhưng cô thật sự không thích hắn. Thay vì ở trước mặt cô ganh tỵ,
càng khiến hai người càng thêm khúc mắc, ít nhất sau này khi cô nhớ tới
hắn, trong đầu cũng sẽ không tràn đầy chán ghét.
Thất tình khiến
cho hắn nản lòng thoái chí, nhưng vẫn chưa thể phá hủy hắn, hắn là đàn
ông Hàn gia, cho dù mất đi người mình yêu thích, hắn vẫn cần phát triển
Hàn gia, cho nên hắn quyết định, chỉ ở lại công ty Hà Tử Nghiệp thêm 01
năm sau đó sẽ trở về tiếp quản công ty nhà mình. Mặc dù mỗi lần cha Hàn
cùng hắn nói tới vấn đề này hắn đều mâu thuẫn, hắn thích công trình kỹ
thuật, chứ không phải là quản lý, Nhưng hắn biết mình đã hơn 30 tuổi
rồi, không thể tiếp tục tùy hứng, trách nhiệm nên gánh thì cũng không
thể trốn thoát được.
Hắn không muốn gặp lại Hà Tử Nghiệp, càng
không muốn nhìn thấy cảnh anh ta cùng Lâm Cảnh Nguyệt ngọt ngọt ngào
ngào, như vậy chỉ có rời đi, đem tất cả nhiệt huyết của chính mình vùi
vào công việc mới có thể làm cho mình quên đi tất cả. Hàn Mộ Vân quyết
ý, muốn bắt đầu lại cuộc sống của chính mình, nhưng không đợi hắn chuyển ý chí thành động lực công việc thì trong nhà đã truyền đến một tin như
sét đánh giữa trời quang: Trần Mạt Lỵ mang thai! Đã hai tháng!
Hàn Mộ Vân bị tin tức này đả kích cũng mau muốn điên rồi, hai tháng, không
thể là giả, là mẹ hắn tự mình cùng cô ta đi kiểm tra. Vì sao giữa bọn họ chỉ một lần lại có hậu quả như thế? Hàn Mộ Vân bất chấp tất cả chạy về
nhà chuẩn bị chất vấn Trần Mạt Lỵ, hắn không tin! Hắn không tin sẽ có
chuyện trùng hợp như vậy! Nhưng vừa về tới nhà, thấy khuôn mặt tươi cười tha thiết hy vọng có cháu trai của mẹ cùng thiệp mừng kết hôn mà cha
ném tới trên người hắn, hắn chợt bối rối, giống như khi hắn còn chưa kịp nghĩ gì thì mọi người đã thay hắn chuẩn bị. Mà hắn, là người trong cuộc nhưng cái gì cũng không biết, thậm chí ngay cả ngày mình kết hôn cũng
là từ trong miệng cha mình mà biết được!
Nhưng có một việc chắc
chắn sẽ không thay đổi, hắn tuyệt đối sẽ không cùng người đàn bà kia kết hôn! Hàn Mộ Vân biểu đạt ý của mình với cha Hàn, cản thận thăm dò có
thể hay không đem đứa bé kia hủy đi, lại chỉ có thể nhận được từ cha Hàn 04 chữ: Không có thương lượng! Mặc dù ông cũng không hi vọng Trần Mạt
Lỵ làm con dâu mình, nhưng huyết mạch của con trai hiện tại trong bụng
người ta! Huống chi đây còn là con gái của anh em ông, dù thế nào ông
cũng không thể khiến người ta đem chính cháu ngoại của mình phá bỏ, nói
đi nói lại, lần cưới xin nàu của con trai ông đã định rồi!
Khi
Hàn Mộ Vân tìm được Trần Mạt Lỵ thì cơ hồ hắn đã nhanh điên rồi, mặc dù
ngày tháng không sai, nhưng hắn vẫn không tin đứa bé kia là của mình,
nhưng cho dù hắn tra hỏi như thế nào Trần Mạt Lỵ cũng đều bày ra khuôn
mặt ngượng ngùng, hơn nữa còn cố gắng muốn hắn sờ đứa bé trong bụng
mình. Chăm chú nhìn bụng cô ta, những tâm tình cố gắng đè nén những ngày qua của Hàn Mộ Vân lập tức bạo phát, hắn chỉ vào mặt Trần Mạt Lỵ gầm
thét: “Cô chờ xem! Tôi sẽ không lấy cô, vĩnh viễn sẽ không! Người như cô cơ bản không xứng đáng! Không hề xứng!”
Trần Mạt Lỵ không ngờ
chuyện đến mức này mà Hàn Mộ Vân vẫn không chịu thỏa hiệp, chẳng lẽ ngay cả đứa bé của mình hắn cũng không cần sao? Ả nhìn dáng vẻ điên cuồng
của Hàn Mộ Vân, lửa giận trong lòng cũng bắt đầu cháy rừng rực, ả vì sao lại thương hắn, vì hắn ả có thể làm bất cứ việc gì, nhưng tại sao ngay
cả một danh phận hắn cũng không muốn cho ả? Nhất định là con đàn bà kia! Chính là cô ta đả cướp đi hết sự chú ý của Hàn Mộ Vân! Mới khiến cho
hắn ngay cả đứa bé ruột thịt của mình cũng không cần!
Ả không thể cứ trơ mắt nhìn người khác cướp đi Hàn Mộ Vân!Không thể! Lần đầu tiên
trước sự phẫn nộ của Hàn Mộ Vân ả có thể giữ được tỉnh táo. Ả hiện có
đứa bé trong bụng, Hàn Mộ Vân không cưới cũng phải cưới, ả sợ cái gì
chứ, chướng ngại trước mắt chỉ có một: tiện nhận Lâm Cảnh Nguyệt! Cô ta
đáng chết! Đáng chết!
Lâm Cảnh Nguyệt chỉ đi đến chợ bán thức ăn
gần nhà, cô tuy có chút đỉnh đạc nhưng vẫn biết cơ thể quan trọng, cho
nên cũng không muốn đi quá xa, cũng không đi dạo quá lâu, chỉ mua vật
cần thiết liền xách đồ chuẩn bị về nhà. Chợ bán thức ăn cách nhà cô
không xa không gần, chỉ một trạm xe buýt, Lâm Cảnh Nguyệt ước lượng đồ
trên tay cũng không quá nặng, cũng chưa từng ngồi xe buýt, đoạn đường
này người cực kỳ nhiều, cô không thích cảm giác người người chen chúc.
10 phút lộ trình, Lâm Cảnh Nguyệt xách theo một túi rau dưa, thịt cá các
loại đi qua đường cái, về nhà cần rẽ qua một con hẻm nhỏ. Nơi cô ở là
khu công nhân, điều kiện tự nhiên không quá tốt, đường lớn không nhiều,
hẻm nhỏ cũng không ít, hiện tại là giờ làm việc, trong hẻm cũng vắng vẻ
không còn mấy người.
Trái tim Lâm Cảnh Nguyệt ch