
vô cùng kinh ngạc rằng lôgô đó là biểu tượng của
trai gái giao hợp. “Chữ V tượng trưng cho đàn ông, W là tượng trưng
cho phụ nữ đang dang rộng đùi…cho nên…” Trình Vũ Phi lúc đó bỏ đi chỗ khác, cô
không thể không thừa nhận có một số người đầu óc không bình thường như những
người khác.
Nhưng
nỗi lo sợ về chiếc Santana không thắng nổi sự sốt ruột về thời tiết, mưa dai
dẳng như vậy không biết bao giờ mới tạnh. Cô cắn cắn môi, bước lên xe nhưng lại
hạ kính xe xuống. Gió mang theo những giọt mưa ướt ùa vào trong xe, Chung Viễn
có chút kinh ngạc nhưng không gặng hỏi, chỉ tiếp tục nở nụ cười tươi rói hỏi
Trình Vũ Phi “Nhà bác sĩ Trình ở đâu?”
Trình
Vũ Phi đọc địa chỉ. Trước sự gặng hỏi có phần tỉ mỉ “tầng nào cửa nào nhà nào”
của Chung Viễn, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ chủ nhiệm Chung muốn lái
xe lên lầu sao? Hỏi tỉ mỉ thế không biết?
Chiếc
Santana tuy cũ kỹ nhưng dưới tay lái lụa của Chung Viễn nó trở nên rất nghe
lời, chạy êm ru giống như chiếc ghe gỗ đang lướt nhanh trên dòng nước xanh
mát. Trình Vũ Phi không cảm thấy thoải
mái với sự im lặng mà hai người đang tạo nên, muốn tìm lời nào đó để phá vỡ
không khí ngượng ngùng. Sau lần đắc tội với Chung Viễn cô nhanh chóng phát hiện
Chung Viễn thường xuất hiện trên khắp các mặt báo lớn của thành phố và cả tờ
tạp chí của bệnh viện J, xem ra anh không chỉ là một quý tộc mà còn là một quý
tộc đang hot nữa.
“Chủ
nhiệm Chung, bài báo cáo của anh thật sinh động.”
Nghĩ nát óc cuối cùng cô tìm được một câu tán thưởng an toàn và đáng tin cậy
nhất. Cần phải nắm bắt cơ hội này, lấy lòng quý tộc đang hot chứ.
“Tất
nhiên…tuy tiếng anh tôi nói sặc khẩu âm huyện K” Chung Viễn khoác lác mà không
biết xấu hổ.
Trình
Vũ Phi không ngăn được tiếng reo “Chủ nhiệm Chung là người huyện K à?” Đó là
một huyện vùng sâu vùng xa, nhưng lại là một huyện lớn về sản xuất than, vì
nhiều lần xảy ra tai nạn mỏ than nên thường được đưa lên mặt báo.
“Tôi
sinh ra ở đó, lớn lên ở đó, khóc cười cũng ở đó”
“Đó là
một nơi tuyệt vời.” Trình Vũ Phi tiếp tục nịnh bợ, mặc dù đó chỉ là một huyện
nhỏ rất nghèo.
Chung
Viễn cũng không vạch trần sự thật, nhún vai nhè nhẹ, “Bây giờ đã tốt hơn nhiều
rồi. Lúc còn học đại học, tôi nói tiếng phổ thông mà chẳng ai hiểu cả. Lúc đó
tôi có tham gia câu lạc bộ văn học của trường, thích làm thơ, làm xong đưa cho
mọi người xem mọi người nói không hiệp vần. Tôi không phục, dõng dạc mà diễn
cảm ngâm cho mọi người nghe, kết quả là thơ của tôi hiệp vần, nhưng là hiệp vần
theo tiếng địa phương nhà tôi…Hơn nữa mọi người chẳng hiểu gì cả, ai cũng ôm
bụng cười ngặt nghẽo…”
Trình
Vũ Phi phì cười.
“Sau đó
trước khi phát biểu ở những trường hợpquan trọng tôi đều chuẩn bị rất nhiều
ngày, trước tiên là viết xong bài phát biểu, mỗi chữ đều đánh theo phiên âm
tiếng địa phương tôi, luyện tập rất nhiều lần. Tôi học tiếng anh cũng như vậy.”
“Những
trường hợp quan trọng?”
“Những
hoạt động của lớp đó! Ở đại học còn có trường hợp quan trọng nào nữa? Lúc đó
bạn cùng lớp đều khinh thường tôi, tôi chỉ có thể tham gia tích cực các hoạt
động của lớp để giảm bớt ảnh hưởng từ rào cản ngôn ngữ mà thôi”
“…”
Trình Vũ Phi trước nhiều cảm thương trước những giãi bày của Chung Viễn.
Xe đang
chạy bỗng dừng lại. Đến rồi ư? Trình Vũ Phi ngạc nhiên nhanh như vậy sao? Đang
định bước xuống xe thì bỗng ngượng ngùng rụt chân lại “Chủ nhiệm Chung, sai
đường rồi…đây không phải nhà của tôi”
Chung
Viễn cười hi hi “Tất nhiên không phải nhà của cô rồi, đây là quán cà phê. Xuống
xe uống tách cà phê chứ?”
Trình
Vũ Phi kinh ngạc “Chủ nhiệm Chung, tôi không uống trà nữa đâu…vừa nãy đã uống
một bụng rồi.”
“Cà phê
mà…”Chung Viễn sửa lại.
“Không
phải cũng giống nhau sao?”
“…”
“Ấy…không
giống…, những chẳng phải là lại một
bụng nước nữa sao?”
“Tôi
cần uống một tách cho ấm người. Cô cứ mở cửa kính xe làm tôi tê cứng cả rồi đây
này.”
Tô Nhất
Minh từ bệnh viện lái xe về nhà, tâm trạng vui như tết. Vừa về đến nhà anh phát
hiện chị giúp việc vàng đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chồng chị ta xuất viện, mà
chị ta lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với tiền Tô Nhất Minh cho, chẳng thèm để ý
những lời an ủi của Tô Nhất Minh đã vội vã trở lại làm việc.
Buổi
chiều Tô Nhất Minh gọi cho Trình Vũ Phi mấy cuộc điện thoại, muốn mời cô ra
ngoài ăn cơm nhưng cô không bắt máy, điều này làm anh cảm thấy ít nhiều có chút
thất bại. Nhưng anh vẫn tự an ủi mình, bác sĩ Trình cổ hủ chắc cần thời gian để
tiếp nhận tình yêu bỗng dưng ập đến của mình. Hơn nữa mấy ngày nay còn có hai
phiên đấu thầu, anh cần phải chuẩn bị những bước cuối cùng.
Tô Nhất
Minh soi gương thấy mình đẹp trai lên rất nhiều, quầng thâm trên mắt đã mờ dần,
nhưng người khác vẫn có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ mất mặt một chút. Tô Nhất
Minh là người rất trọng thể diện. Nhưng là một thương nhân, Tô Nhất Minh cảm
thấy sĩ diện của thương nhân cũng chẳng hơn gì cặp mông của gái đứng đường là
mấy, đều là vì tiền cả. Cho nên vì lợi nhuận cho năm sau, anh quyết định sẽ
tham dự đấu thầu với bộ mặt g