
o, lại có thể đưa ra câu hỏi thảo
luận, không khí rất Tây phương. Tiếc là Trình Vũ Phi không thích.
Trình
Vũ Phi cảm thấy mình bản chất là một người cổ lỗ sĩ. Cô thích những thứ đậm đặc
mùi vị Trung Quốc, thích những nơi gần gũi với cuộc sống. Cô thích những quán
trà đơn sơ nhã nhặn mang phong vị cổ. Cô cũng
thích giấu mình trong những quán cơm nhỏ giữa thành phố náo nhiệt này, nhưng
lại chẳng có tình cảm chút nào với những thứ Đông Tây kết hợp sặc mùi tư sản
này.
Trà càng
uống càng nhạt, nhưng buổi hội thảo lại vô cùng sinh động. Ngoài việc mời
chuyên gia nước ngoài báo cáo ra, bài báo cáo của Chung Viễn cũng rất xuất sắc.
Lúc anh bước lên sân khấu Trình Vũ Phi hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thấy buổi
hội thảo hôm nay có chủ đề là tiến trình ứng dụng thiết bị hỗ trợ tim mạch, bác
sĩ khoa ngoại lồng ngực vốn dĩ có quyền phát biểu mà. Khoa ngoại lồng ngực của
bệnh viện J cũng được trang bị đầy đủ các thiết bị này nên có rất nhiều kinh
nghiệm thực tế.
Chung
Viễn nói tiếng anh rất lưu loát, tuy vẫn đặc khẩu âm của một vùng nào đó của
Trung Quốc. Trình Vũ Phi miễn cưỡng kìm nụ cười rạng rỡ vì phấn khích chỉ nở
một nụ cười như búp hoa đang hé nở. Chung Viễn nhìn thấy nụ cười tưởng như
khách lệ đó càng nói càng hăng. Anh thao thao bất tuyệt, nhả ngọc phun châu,
nhận được những tràng pháo tay tán thưởng như sấm dậy của mọi người.
Lúc
Trình Vũ Phi bước ra khỏi cửa, trời đã lất phất mưa, xen lẫn là
những hạt tuyết lấp lánh quất vào mặt cô ngứa ngáy. Thời tiết ở thành phố này
giống như người đàn ông lắm điều, chẳng bao giờ đổ một
trận tuyết đã đời, mà cứ hết lần này đến lần khác là những cơn mưa xem lẫn
tuyết nhập nhằng. Cô lặng lẽ đứng chờ ở cửa ra vào đợi một lát, nhìn trời không
có vẻ gì sắp tạnh bèn chạy núp dưới một cây long não chờ tắc xi.
Đang là
giờ tan tầm, lại là cuối tuần, cộng thêm phải chạy trốn cái thời tiết thất
thường này nên hầu hết chẳng có chiếc tắc xi nào không có khách. Không biết đợi
bao lâu, cô dường như bắt đầu tuyệt vọng, một chiếc Santana cũ kĩ đỗ phịch
trước mặt cô, Chung Viễn mở cửa xe, miệng cười toe toét “Lên xe đi, tôi đưa cô
về!”
Sau khi
nhận được điện thoại của Mục Thuần, Chung Viễn cảm thấy sự việc có chút phiền
phức. Anh tìm sự giúp đỡ của Mục Thuần cũng là một việc mạo hiểm, anh cũng đã
hỏi thăm quá khứ của Trình Vũ Phi, ít nhiều cũng biết về ân oán hai người và
cũng nhiều lần đoán định tâm trạng của Trình Vũ Phi hiện nay. Yêu hay là hận?
Dù thế nào anh cũng cảm thấy Mục Thuần có vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng
Trình Vũ Phi, một tình yêu khắc cốt ghi tâm, bởi thế anh cũng tin là lời nói
của Mục Thuần cũng khắc sâu trong tâm trí của cô, cho dù đó là phản cảm hay
kinh ngạc.
Chỉ cần
có dấu ấn là được rồi, tình yêu chỉ sợ nhất là nông nổi bốc đồng, trong thoáng
chốc đã quên, không còn một chút vấn vương nào nữa. Tiếc là Mục Thuần lại khước
từ.
Vốn dĩ
bác sĩ tán tỉnh bác sĩ chẳng có gì là phức tạp, anh với Trình Vũ Phi tuy không
cùng một chuyên khoa, nhưng chỉ cần tìm một bệnh nhân có liên quan đưa đến hội
chẩn là có thể chăng được dây tơ. Tiếc rằng chuyên môn của Trình Vũ Phi không
tốt. Bác sĩ khoa cấp cứu mà, một bệnh nhân nguy cấp được đưa đến, rất có thể
hôm đó cô không có ca trực, nhưng bệnh nhân thì không thể đợi. Bởi thế Chung
Viễn mãi không tìm được cơ hội tiếp cận.
Thôi
kệ, việc lâu dài mà. Anh thở dài thườn thượt. Từ nhỏ đến lớn, những việc anh
muốn đều phải theo đuổi rất vất vả, khổ sở. Nhưng không phải cái gì cũng đạt
được. Nghĩ đến điều này trong lòng anh trào dâng một nỗi xót xa. Ngón tay anh
nhẹ lướt qua mặt bàn làm việc lót kính, phía dưới kẹp một tấm hình khổ nhỏ bình
thường, trong hình là một cô gái mặt tròn tóc ngắn, mắt sáng như trăng rằm, nụ
cười ngọt ngào nở trên khuôn mặt phúng phính như trẻ con. Đã nhiều năm qua
rồi…cô ấy có lẽ đang sống rất hạnh phúc…
Khi
phía tổ chức mời báo cáo trong hội thảo, Chung Viễn không chút do dự, những
hoạt đông có thể nâng cao uy tín của khoa, giúp khoa thăng hạng trong thành phố
và toàn quốc anh đều rất nỗ lực tham gia. Vui mừng là hôm nay anh bắt gặp ánh
mắt sùng bái của Trình Vũ Phi đang nhìn anh. Sau khi hội thảo kết thúc, anh
muốn lập tức bám theo cô nhưng phía tổ chức cứ giữ anh lại. Trao đổi vấn đề
khoa học với những con chim đầu đàn, những tài năng trong ngành là điều kiện
cần có của một bác sĩ lớn, cho nên anh rất thông thạo cùng họ thảo luận những
hoạt động khoa học đnág quan tâm và đánh giá tiến bộ của ngành.
Đến khi
tất cả kết thúc, anh lái xe ra về bỗng thấy Trình Vũ Phi vẫn chưa về, đang đứng
trú mưa dưới tán cây long não với vẻ sốt ruột. Anh thầm cảm ơn thời tiết thất
thường rồi vội vàng phóng xe qua đó.
Trình
Vũ Phi co rúm người vì lạnh. Chung Viễn tuy là một bác sĩ giỏi nhưng dù sao
cũng không thuộc khoa mình cô không ngại Chung Viễn chỉ ngại chiếc Santana của
anh. Cô đôi lúc say xe, nhưng đáng buồn là cô chỉ say xe Santana, cứ như cô vô
cùng dị ứng cái lôgô bí ẩn của Santana vậy. Có một đồng nghiệp
từng phát ngôn khiến mọi người