XtGem Forum catalog
Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326381

Bình chọn: 8.5.00/10/638 lượt.

ấu trúc này. Công tác chuẩn bị đã xong cần đầu tư

thì cũng đã đầu tư rồi, thành bại quuyết định ở lần đầu tư này.

*

* *

Thương

vụ thứ nhất thành công ngoài mong đợi, nghe nói mấy ngày trước đối thủ truyền

kỳ Mã Dế Nhũi đã bỏ lỡ một cuộc đàm phán quan trọng có hẹn trước với một khách

hàng, tuy còn có đối thủ khác nhưng ở vùng Hoa Đông này, hai người họ có thể

nói thực lực hơn những người khác một bậc. Thắng đượcphi vụ này, Tô Nhất Minh

lấy làm đắc ý, mặc dù đối tác có ngây

người ra một chút khi nhìn thấy bên mắt gấu trúc của anh, nhưng đã lăn lộn rất

lâu trên thương trưòng, anh cứ vờ như không phát hiện ra điều đó.

Thượng

vụ thứ hai cũng ký kết một cách thuận lợi, nghe nói Mã Dế Nhũi cũng chưa trở

về, điều này khiến Tô Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ. Theo tính cách của lão Mã cho

dù có bị què chân cũng không từ bỏ. Liên tục bỏ qua hai thương vụ làm ăn lớn là

điều không bình thường chút nào. Anh thậm chí nghi ngờ không biết lão Mã có còn

trên đời không nữa? Thương vụ này đối thủ cạnh tranh có mạnh hơn một chút,

nhưng may mà anh đã có sự chuẩn bị chu đáo từ trước, đối tác cũng là chỗ quen

biết vì vậy hơi có chút vất vả, mấy ngày sau hợp đồng cũng được ký kết.

Về đến

nhà anh hỏi thăm người ta mới biết được thì ra thời gian này tâm trạng của anh

không được tốt lắm nên hầu như ngăn cách với thế giới bên ngoài, anh không biết

rằng tin tức nỏng hổi gần đây nhất là tuyết rơi dày đặc kèm theo mưa đã ở vùng

Hoa Nam, giao thông bị tê liệt, các phương tiện thông tin liên lạc bị gián

đoạn, rất nhiều người bị mắc kẹt ở thành

phố G, không thể về nhà đón tết. Mã Đức Thuận gặp phải cơn bão tuyết trăm năm

có một, chắc chắn cũng đang mắc kẹt ở thành phố G. Nghe xong tin này, Tô Nhất

Minh trầm ngâm soi mình truớc gương hồi lâu, đạo lý Tái ông mất ngựa chưa chắc

là hoạ, mặc dù anh đã biết từ rất lâu nhưng chưa bao gìơ khắc cốt ghi tâm như

lần này. Nghĩ đến đó, Tô Nhất Minh tự thưởng cho mình một ly rượu, vừa chúc

mừng vừa chia buồn với lão Mã.

Tô Nhất

Minh không hề biết rằng lúc này đây đối thủ truyền kiếp Mã Tứ Thuận đang buồn

rầu như đưa đám vì bị mất một khoản lớn nhân dân tệ. Anh ta là người không bao

giờ chịu thất bại. Máy bay hoãn cất cánh anh ta chạy ngay đến ga tàu hoả, không

ngờ ở đây người đông như nêm, ở đây còn khủng khiếp tàn tạ hơn cả ở sân bay,

sau đó anh ta gọi điện khắp nơi xem có thể ngồi xe đường dài hay không? Anh ta

định thoát khỏi thành phố G trước đã rồi đổi đi máy bay sau, nhưng vẫn chẳng

nhận được tin tức khả quan nào. Thế là anh ta nhờ mấy người đi nghe ngóng tin

tức, ở đâu giao thông phục hồi anh ta đều nắm được trước tiên.

Đáng

tiếc trời không chiều lòng người, anh ta bị mắc kẹt ở đó bảy ngày trời, bỏ lỡ

buổi đàm phán với đối tác. Bảy ngày ba thương vụ. Anh ta mất ba thương vụ lớn

vào tay kẻ khác, trong đó có hai cái bị Tô Nhất Minh nẫng mất. Anh ta nguyền

rủa không thương tiếc những đối thủ đã cướp mất hợp đồng của mình bằng những

lời nguyền độc ác nhất. Nguyền rủa nhiều lần mà anh ta chẳng cảm thấy mối hận

trong lòng mình được giải toả tí nào, đành nuốt giận ngước mắt lên hỏi ông

trời.

Bầu

trời phương Nam lúc nào cũng trong xanh vậy mà lúc này đây lại lộ bộ mặt u ám

như của người chết. Gió phương Bắc thổi đến từng cụm mây vàng, nhân tiện thổi

bay mái tóc điểm bạc của Mã Tứ Thuận, khiến cho lão Mã vừa qua tứ tuần đã trào

dâng một niềm bi thiết. Mã Tứ Thuận càng nghĩ càng đau lòng, Tứ Thuận, Tứ

Thuận, chả nhẽ chỉ thuận lợi đến năm 40 tuổi thôi sao? Mã Tứ Thuận ruột gan bời

bời cảm thấy cha mẹ đặt nhầm tên cho mình rồi, nên đặt tên là Mã Thất Thuận, Mã

Bát Thuận mới phải, hay triệt để đặt tên là Mã Bách Thụân có phải hay không.

Tô Nhất

Minh từ tốn nhấp một ngụm rượu, lác qua lắc lại ly rượu một cách tao nhã, bỗng

nhớ đến Trình Vũ Phi. Thành công của anh hôm nay cũng là nhờ cô ấy. Bởi thế anh

gọi cô nhưng cô không bắt máy.

Gượng

cười đau khổ, anh nhắn một cái tin: Người tính không bằng trời tính. Vì bị

thương ở mắt không đi được thành phố G, mất một thương vụ làm ăn, không ngờ

trong hoạ có phúc thoát khỏi trận tuyết ở phương Nam, kiếm được thêm hai thương

vụ làm ăn nữa.

Trình

Vũ Phi hồi âm rất nhanh: Hoạ phúc khôn lường.

Tô Nhất

Minh vừa vui vừa ngạc nhiên, tìm trong điện thoại mặt cười đã lông nheo gửi đi.

Trình

Vũ Phi lại trả lời: Mắt giám đốc Tô vẫn chưa khỏi à? Sao bên mắt trái không mở.

Tô Nhất

Minh ngây người ra, xem lại biểu tượng mà mình vừa gửi đi,

quả thật nhắm bên mắt trái, bỗng cảm thấy vui vui cười toe toét nhắn tiếp cong

kèm theo biểu tượng lè lưỡi nghịch ngợm: Nước trong tất không có cá, làm lãnh

đạo phải mắt nhắm mắt mở thôi.

Trình

Vũ Phi không chậm trễ phản ứng: Sâu sắc, nhưng sao lưỡi lại to thế kia?

Tô Nhất

Minh đáp: Có phải là do trúng độc của ai đó không nhỉ? Hôm nay hình như tôi đã

nếm phải…phân.

Trình

Vũ Phi vội vàng né tránh: Cạo đầu lúc nào thế?

Tô Nhất

Minh nhìn biểu tượng đầu tròn tròn không có một cọc tóc bỗng bất giác bật cười:

Vừa nãy. Cạo đầu lập lời thề quyết tán tỉnh cho được bác sĩ nhân dân.