
chịu ấm ức không hề thấy thích thú. Có lẽ đây cũng là một trong những lý
do Tô Nhất Minh cứ trù trừ chuyện hôn nhân còn về tình cảm, anh cũng không quá
nhập tâm cũng chẳng dám qúa nhập tâm.
Tô Nhất
Minh có người bạn thân là luật sư, chuyên thụ lý các đơn ly hôn phân chia tài
sản. Tô Nhất Minh đã từng đến văn phòng anh ta ngồi nửa buổi chứng kiến từng
lượt từng lượt người đến nhờ tư vấn pháp luật, đông vô kể. Tô Nhất Minh nhìn
thấy một cô gái trẻ trung xinh đẹp, trong sáng trong lòng bỗng dậy một nỗi
thương cảm, còn trẻ như vậy đã bị đàn ông bỏ.
Ai ngờ
cậu bạn thân cười nhạt một tiếng “Đâu có! Cô ta chưa kết hôn, vừa câu
được một anh xã rùa vàng, muốn đến hỏi xem làm thế nào, sau khi ly hôn có được
chia nhiều hơn hay không?”
Tô Nhất
Minh cảm thấy theo bản năng cậu bạn đang nói dối. Không ngờ luật sư nhà ta nổi
xung lên, lập tức ôm đống hồ sơ mà mình từng thụ lý đưa cho Tô Nhất Minh xem
tất cả đều là phụ nữ cậy nhờ sự giúp đỡ của mình để hưởng khối tài sản nhiều
nhất có thể từ những “con cừu béo ngậy”. Cậu ta gọi những người đàn ông nhiều
tiền lắm của là những “con cừu béo ngậy”, chắc mình cũng chẳng thoát khỏi cái
danh xưng ấy. Quá ngán ngẩm khi nghe những chuyện như vậy, Tô Nhất Minh kiếm cớ
đánh bài chuồn.
Trong
cái thế giới quý tộc của Tô Nhất Minh cũng có rất nhiều bằng chứng hùng hồn như
thế, bởi vậy Tô Nhất Minh luôn luôn cảnh giác với những loại phụ nữ kết hôn có
mục đích rõ ràng, nhất là những người quan tâm đến tài sản của mình. Tuy nhiên
thật ra anh cũng biết, trong đó có một số người tốt bị mình nghĩ oan. Đối với
những cô gái đoan chính, yêu là để tiến tới hôn nhân, kết hôn thì phải biết rõ
gia cảnh. Nhưng anh không thể thuyết phục bản thân rằng bọn họ muốn kết hôn
không phải vì tiền của mình.
Thế là
Tô Nhất Minh mỉm cười, “Mong tiểu thư Tần yên tâm. Công ty chúng tôi tuy chỉ là
doanh nghiệp tư nhân sinh sau đẻ muộn nhưng mấy năm nay phát triển rất tốt.
Công tác quản lý vừa hợp lòng người vừa khoa học, cán bộ quản lý chỗ tôi đa
phần đều có học vị thạc sĩ trở lên, không ít người từng đi du học. Công ty rất
xem trọng năng lực chứ không phải dựa vào các mối quan hệ hay những thứ khác.
Nghe nói Tần tiểu thư có kinh nghiệm ở nước ngoài, không biết đối với sự phát
triển của công ty có cao kiến gì chăng?”
Lục Dã
Bình đắc ý cười lớn “Đúng đó, đúng đó. Tôi cố tình tìm cho cậu cô gái từng học
ở nước ngoài để tìm được tiếng nói chung với cậu đấy…”
Tô Nhất
Minh chẳng thèm để ý đến anh ta tiếp tục cười có ý đồ với cô Tần “Tần tiểu thư,
tôi muốn nghe cao kiến của cô”
Cô Tần
có chút ngạc nhiên, đi xem mắt hay đi thi vậy nhỉ? Chẳng lẽ sau này muốn cùng
mình quản lý công ty? Viễn cảnh này hơi khủng khiếp nhưng không phải là không
có sức mê hoặc, cô vắt óc suy nghĩ hồi lâu rồi từ tốn nói ra suy nghĩ của mình.
Cô đúng là người đã từng học ở nước ngoài về, tiếp thu những
quan điểm mới mẻ nói có đầu có cuối, rất logic, khuyết điểm duy nhất của cô có
lẽ chỉ là thiếu kinh nghiệm mà thôi. Tuy nhiên nếu cô thật sự câu được một anh
xã rùa vàng thì cũng chẳng cần gì đến kinh nghiệm.
Tô Nhất
Minh mỉm cười nghe cô nói xong, gật gù “Rất tốt, Tần tiểu thư…vị trí HR trong
công ty tôi chưa có người ngồi đã mấy tháng nay rồi, chứng tỏ công ty tôi tuyển
chọn rất khắt khe, hiếm có một người có đủ điều kiện như cô, lại do Dã Bình
giới thiệu, lại có cùng tiếng nói chung với tôi. Thế này nhé, ngày mai cô
đến bộ phận nhân sự làm việc nhé.”
Không
cần cô Tần kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng “phì” một cái, cả ngụm cà phê từ
miệng Lục Dã Bình phun ra văng tung toé lên mặt, tóc Tô Nhất Minh bắn lên cả
chiếc áo sơ mi màu trắng thẳng thớm và cả chiếc cà vạt màu xanh của anh.
Tô Nhất
Minh vẫn giữ vẻ bình thản, lấy khăn từ tốn lau mặt rồi như một quý ông, quay
sang nhỏ nhẹ “Dã Bình?”
Lục Dã
Bình bị sặc cà phê không nói được, mặt mũi đỏ gay, lấy tay chỉ chỉ Tô Nhất
Minh. Cô Tần ngạc nhiên trợn tròn mắt, hết nhìn Tô Nhất Minh rồi nhìn đến Lục
Dã Bình, cuối cùng ấp úng mở miệng “Giám đốc Tô, …anh không nói đùa đấy chứ?”
Tô Nhất
Minh thu ánh mắt đang nhìn Lục Dã Bình, nở nụ cười mê hoặc “Không đùa đâu. Ngày
mai cô có thể đi làm rồi. Còn về lương bổng, năng lực của cô tốt nhưng chưa có
kinh nghiệm, một tháng một vạn trước nhé.”
Cô Tần
há hốc mồm, suy cho cùng vẫn là một cô gái trẻ tuổi, ngồi cả buổi cuối cùng ấp
a ấp úng hỏi “Ừm…hôm nay…không phải là đến …xem mắt sao?”
“Xem
mắt?” Nụ cười tắt ngóm trên môi Tô Nhất Minh, anh cố làm ra vẻ vô cùng kinh
ngạc, nhưng lại mừng như mở cờ trong bụng “Chẳng phải cô muốn xin làm quản lý ở
bộ phận nhân sự của công ty tôi sao? Hiện nay tôi đã có bạn gái rồi, là một cô
nàng hay ghen, thích thượng cẳng chân hạ cẳng tay không khác gì hổ cái. Cô nhìn
một bên mắt tôi này là do bị cô ấy đánh đấy. Lúc đó tôi đang đi chung với một
cô gái trẻ, cô ấy không cẩn thận bị trẹo chân, tôi đỡ cô ấy khôngngờ bị bạn gái
tôi trông thấy, xông tới đánh túi bụi…Thử hỏi tôi còn có dám đi xem mắt nữa
không?”
Cô Tần
chăm chú nhìn vết bầm trên mắt Tô N