
o. Cô đến trễ,
chủ nhiệm khoa chỉ đùa một câu “trừ tiền mời đi ăn” rồi thôi. Nhưng điều làm
cho cô không yên tâm chính là những người đồng nghiệp đang nhìn cô, ai cũng nở
những nụ cười đầy ngụ ý, cô hiểu rằng mọi người hứng thú với cảnh tượng buổi
sáng hơn.
Mấy
ngày thời tiết âm u, nhiệt độ thấp, bệnh nhân ra vào như mắc cửi, nằm chen chức
trong sảnh của khoa cấp cứu, sư huynh bận đến nỗi chân không chạm đất, nước
không kịp uống, đến đi vệ sinh cũng phải nhịn, đành cầu cứu Trình Vũ Phi thay
anh dạy bác sĩ Tiểu Hà cách lấy sinh thiết tĩnh mạch sâu. Cô bước vào kho của
khoa chuẩn bị những dụng cụ phẫu thuật cần thiết. Mỗi khu bệnh đều có một nhà
kho nhỏ, ở đó chất đầy dụng cụ, đồ dùng mà bác sĩ y tá cần. Cô trèo lên đống
thùng giấy, với lấy bao ống tiêm tĩnh mạch sâu trên đầu tủ, cánh cửa phía sau
lưng từ từ mở ra, có người bước đến phía sau lưng cô, một cánh tay vòng qua vai
cô với đến đầu tủ, giọng nói thoảng bên tai “Phi Phi, em cần thứ gì? Anh lấy
giúp em, mấy thùng giấy này không chắc chắn đâu, nguy hiểm lắm”
Giọng
nói quen thuộc, hơi thở quen thuộc, bờ môi quen thuộc, Trình Vũ Phi suýt chút
nữa là rơi xuống đất, cô trấn tình lại, vội vàng lấy thứ mình cần rồi nhảy
xuống đất, chẳng hiểu sao lại rơi vào ngay vòng tay của người đó, cô lùi mấy
bước, điềm nhiên lên tiếng “Phó chủ nhiệm Mục, hôm nay rảnh rỗi có việc gì
vây?”
Mục
Thuần nhìn cô, cân nhắc từng câu chữ: “Buổi sáng...em nói đưa bệnh nhân đến chỗ
anh khám mà!”
Tô Nhất
Minh…cảnh tượng buổi sáng lập tức hiện lên trong đầu Trình Vũ Phi khiến cô bất
giác đỏ mặt, “Anh ta…hệ thống thần kinh không có vấn đề. Không cần phải kiểm
tra nữa đâu”
“Thần
kinh không sao vậy tinh thần có vấn đề. Hay anh giới thiệu bác sĩ tâm lý cho em
nhé.” Giọng Mục Thuần có chút tâm trạng hiếm thấy, cứng cỏi lạ lùng.
Trình
Vũ Phi chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên não, giọng nói không hiểu vì sao cũng đanh
lại “Phó chủ nhiệm Mục, động đến dao kéo thì anh giỏi, nhưng động não thì
tôi giỏi hơn anh. Bệnh thần kinh hay bệnh tâm lý tôi có thể phân biệt được,
không cần anh lo đâu”
“Em
thật sự động não giỏi ư? Vậy sao buổi sáng em lại phán đoán sai?’
Mục
Thuần rất ít khi gàn bướng như thế, nhất là gàn bướng tranh cãi với ai. Trình
Vũ Phi bỗng thấy rất tức giận.
Bác sĩ
khoa ngoại và khoa nội có mối liên hệ rất đặc biệt, vừa xem thường nhau lại vừa
không thể thiếu nhau. Bác sĩ khoa ngoại xem thường bác sĩ khoa nội có chút bệnh
nhẹ mà phải suy nghĩ đắn đo. Bọn họ thường thấy bác sĩ khoa nội tụm năm tụm ba
thảo luận bệnh trạng, ai cũng hùng hùng hổ hổ trình bày ý kiến của mình nhưng
chẳng ai phục ai. Bác sĩ khoa ngoại nghĩ, xì, là ngựa hay là lừa thì cứ dắt ra
là biết. Nghĩ rộng chút đi, cứ mổ bụng ra xem thì bệnh gì không rõ chứ?
Bác sĩ
khoa nội cũng bĩu môi gọi bác sĩ khoa ngoại là bọn đồ tể đầu óc ngu si tứ chi
phát triển. Bọn họ thường thấy bác sĩ khoa ngoại cầm dao mổ, khâu nhanh thoăn
thoắt, hai tay đưa qua đưa lại như cánh bướm rập rờn bay quanh những cánh hoa,
bận rộn cả ngày nhưng cuối cùng nói với người nhà bệnh nhân “Ca phẫu thuật
thành công, nhưng...bệnh nhân không may đã tử vong, mong gia đình nén đau
thương...” Bác sĩ khoa nội liền
nghĩ, xì, cầm dao giết người ai mà không biết chứ? Nhắm chuẩn rồi đâm phụt một
nhát là xong, cần gì phải tốn công sức múa may như vậy!
Tất
nhiên nhiều khi bọn họ phải dựa vào nhau, có chút việc nhỏ xíu mà hai bên cũng
ra sức mời nhau vào hội chẩn đó đơn giản chỉ vì y học hiện nay không được tốt
cho lắm nên phải tự bảo vệ mình, chia trách nhiệm ra nên mới giở cái trò hạ
sách này. Nhưng trong cốt tủy của họ, chiêu này đối với
nghề nghiệp của mình vẫn là vô cùng đắc ý tự mãn.
Trình
Vũ Phi là một bác sĩ rất tự phụ, thật ra hầu hết các bác sĩ đều tự phụ. Nhưng
gần đây, cô liên tục phán đoán nhầm về bệnh
của Tô Nhất Minh, khiến lòng tự ái của cô bị tổn thương. Việc xảy ra rồi thì
thôi, chẳng ngờ lại bị Mục Thuần biết được. Biết thì thôi, nhưng anh ta lại nói
ra điều không nên nói như thế, khiến cô cảm thấy mất mặt vô cùng.
Cô
không nói gì, ôm bao đựng ống tiêm bước nhanh về phía cửa, ai ngờ vừa đi được
vài bước, loạng choạng thế nào mà suýt chút nữa ngã vào vòng tay của Mục Thuần.
“Ồ, Phó
chủ nhiệm Mục, …bác sĩ Trình, ồ, …anh chị tiếp tục đi…” Có người bỗng đẩy cửa
ra, y tá trưởng thò đầu vào, nở một nụ cười ý vị rồi nhanh chóng biến mất sau
cánh cửa.
Chết
rồi! Trình Vũ Phi nhanh chóng hất tay Mục Thuần ra, tức xì khói. Nhà kho của
bệnh viện rất ít người vãng lai, có lúc cả ngày chẳng có ai đến, nghe nói trong
lịch sử của bệnh viện có người tằng tịu ở đây bị mọi người bắt gặp. Bởi thế đây
chính là địa điểm lý tưởng để nam nữ hẹn hò trong con mắt của mọi người, bây
giờ cô và người tình cũ ở đây thì thầm riêng tư, tuy là không có gì quá giới
hạn, nhưng nếu truyền ra ngoài tránh sao khỏi lời ong tiếng ve. Mình vốn dĩ là
kẻ thứ hai, bị người ta bỏ ai cũng biết, bây giờ nếu bị truyền ra ngoài chắc
chắn sẽ là kẻ thứ ba, đúng là tình ngay lý
gian! Chắc chắn giành được quán quân tron