
đâu vào đâu:
- Trong các bảo bối của Doraemon, anh thích cái gì nhất?
- Anh thích cái túi của nó nhất, chỉ cần có túi là có đủ các bảo bối, ha ha. – Đức không mất nhiều thời gian để gọi nụ cười ra, nhưng thái độ là lạ của Quỳnh khiến anh đột nhiên cảnh giác, anh lại đá đá vào chân ghế – Nhưng sao tự nhiên em hỏi câu này?
- Nhiều lúc em ước có máy thời gian.
- Để biết kết quả xổ số ngày mai rồi đánh đề à?
- Không, em muốn quay về quá khứ, sửa chữa sai lầm.
- Anh mà làm thế, chắc anh kiệt sức chết trước khi sửa xong, vì nhiều việc quá.
- Em thì chỉ có một việc thôi.
- Việc gì? – Đức buột miệng, nhưng ngay lập tức giơ tay lên gõ đầu – Xin lỗi, anh hỏi hơi ngu.
- Không sao ạ – Quỳnh lẩm bẩm, cô nhìn bát đá bào đang dần tan thành
nước, lại buột miệng hỏi thêm một câu chẳng đâu vào đâu – Anh thấy em có đáng ghét không?
- Không.
- Cảm ơn.
- Anh nói thật đấy. Em tự tin lên. Em cũng thích lão Đăng, đúng không?
Quỳnh mỉm cười yếu ớt, không gật, không lắc. Đức vẫn tiếp tục vai trò điều tra xét hỏi:
- Nếu không phải thích lão kia, chẳng lẽ em thích anh? - Oh my God! – Cô ôm đầu.
- Được rồi, không đùa nữa. Tóm lại, em là lesbian?
Đến đây thì Quỳnh đành phải đứng bật dậy gọi tính tiền. Dù sao thì Đức cũng chỉ giỏi pha trò giải khuây, và
hàng hoa quả dầm không phải địa điểm lý tưởng để bất cứ ai bày trò hỏi
đáp kiểu Thanh Tâm Tầm Thư. Không rõ có phải vì đứng dậy đột ngột hay
không, một bên đầu gối của cô chợt đau nhói lên. Cô cố bước đi nhưng
không thể, đành vịn tay vào tường, đứng lặng.
- Sao thế Quỳnh? – Đức đã ra đến vỉa hè, không thấy cô theo kịp nên quay lại hỏi.
- Em không sao.
- Không sao gì mà lại đứng như có sao. Hoa mắt, đúng không? Hay chóng mặt?
- Không ạ, chắc em ngồi lâu nên tê chân.
- Tê chân á? Ngồi ghế chứ có ngồi xổm đâu mà bị nhỉ?
- Chân em nó mong manh – Quỳnh cố nặn ra một câu nói đùa, cô xua tay – Anh cứ về trước đi, em đứng đây một lát rồi về sau.
- Làm người ai làm thế!
Không nói gì thêm, Đức đỡ lấy tay Quỳnh, nửa dìu nửa dắt cô ra chỗ để xe cách đó một quãng. Quỳnh đi tập tễnh, bỗng nhiên nhớ đến thái độ khó
hiểu của Đăng khi thuật lại những lời đồn đoán về chuyện Đức coi cô là
đối tượng mới nhất. Lúc đó cô hơi bối rối nên không để ý, hình như Đăng
tức giận…
- Này, hay em để anh cõng cho nhanh? – Thấy Quỳnh khựng lại ngẩn người,
Đức vội vã đề nghị rồi cúi khom xuống, chìa lưng về phía cô, nhiệt tình
mời chào – Lên đi!
Quỳnh bừng tỉnh, lắc đầu, cái lắc đầu quá nhẹ để có thể trục xuất một
người ra khỏi tâm trí và quá mạnh đối với lời đề nghị xuất phát từ sự lo lắng vô tư của một người khác.
- Đừng ngượng, anh hứa không bình luận gì về cân nặng của em đâu. –
Không nghe được tiếng trả lời, Đức ngoái đầu lại phía sau, cười cười,
vẫy tay – Lên đi!
- Còn có một đoạn, em chỉ cần vịn thôi ạ.
Đức thấy Quỳnh không cười, lại nói bằng giọng quá nghiêm túc và thành
khẩn, nên cũng không nài thêm, chỉ đứng thẳng dậy đi kèm bên cô. Hai
người chậm chạp diễu qua hàng chục cặp mắt nhàn rỗi tò mò của những
khách ăn hoa quả dầm đang ngồi tràn hai bên vỉa hè. Quỳnh hơi cúi đầu,
nén tiếng thở dài. Giữa Đức và cô chẳng có phản ứng hoá học, tia lửa
điện hay cái gì đại loại thế. Cái cách anh nâng khuỷu tay cô lúc này
cũng thận trọng và thoải mái như bất cứ người qua đường tốt bụng nào
giúp đỡ một đứa bé vấp chân hay một bà cụ già yếu. Ở cạnh Đức, nói
chuyện với anh, chạm vào người anh, cô chỉ thấy một cảm giác dễ chịu thư thái, không có lấy nửa giây mất tự nhiên chứ đừng nói là rung động, xao xuyến. Nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ, ai sẽ tin được điều này?
Dĩ nhiên, trên đời hẳn vẫn còn ai đó tin rằng một cô gái, dù đi sát, vịn tay và gần như ngả vào ngực một chàng trai, nhưng lại không phát sinh
chút hiện tượng tâm lý thú vị nào với anh ta. Chỉ có điều, người đó chắc chắn không phải tên là Lê Hải Đăng. Người (bị Trần Thu Trang dụ dỗ ép
buộc) mang cái tên sáng trưng ấy đang đứng ở một ngõ cụt tối om gần bãi
để xe tự phát đầu phố. Anh tựa lưng vào bức tường chi chít vết sơn quảng cáo khoan cắt bê tông, nhìn hút theo bóng hai chiếc xe vừa rời đi và
thấy mình đúng là điên! Hình như cơn điên bắt đầu từ cuối giờ chiều nay, khi anh bị một thằng
nhãi vô duyên xông vào cắt ngang cuộc nói chuyện nghiêm túc liên quan
đến tương lai của một số người, trong đó có anh. Vài phút sau, anh còn
chưa kịp dùng nắm đấm dạy cho kẻ phá đám đáng ghét một bài học về sự tế
nhị và phép lịch sự, người đáng ra phải tiếp tục cuộc nói chuyện nghiêm
túc với anh đã vội vàng kéo tên kia đi mất. Mang tâm trạng của một tay
thám tử mẫn cán nhưng không mấy sáng suốt, anh bám theo họ đến tận đây,
nhìn dáo dác khắp dãy phố với cả chục hàng hoa quả dầm mà hàng nào cũng
đông nghịt rồi chẳng biết làm gì hơn là đứng trầm mặc trong ngõ tối,
giữa vòng vây của lũ muỗi đói, chờ đợi họ trở ra. Và đến lúc họ trở ra,
thân mật hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh, anh chợt cười thành tiếng, tự thấy tất cả những hành động của mình từ nãy đến giờ sao mà… vô nghĩa.
Sáu năm trước, anh đã một lần tự đẩy mì