
ện.”
Anh tìm một chiếc áo khoát lớn quấn cô lại, bế cô lên, chạy
xuống lầu, xuống lầu rồi mới phát hiện vú Trương đã đi chợ, tài xế lại không có
ở nhà, căn nhà to như vậy chỉ có anh và Đường Mạn, anh bất chấp tất cả, bế cô đặt
vào ghế sau xe, sau khi ổn định lập tức lái xe ra ngoài.
Đường Mạn nằm ở ghế sau, lạnh đến nỗi toàn thân phát run,
Trương Khải Hiên nhanh chóng chạy xe vào đường lớn, chạy như bay đến bệnh viện.
Chiếc Pasat của anh vừa mới lăn bánh xuống đường lớn, đột
nhiên có một chiếc Chery trắng từ trong hẻm lao ra với vận tốc 100km/h, Trương
Khải Hiên nhấn còi vừa định mắng, bỗng anh phát hiện ra mục đích chiếc xe đó là
nhắm vào xe anh, anh nhanh chóng đánh tay lái, chiếc Chery kia đã hung hãn lao
đến, tông mạnh vào bên phải cửa xe trước của anh, mã lực tăng nhanh ép thẳng xe
anh ra khỏi đường lớn, anh còn muốn đánh tay lái quay lại, nhưng căn bản là
không còn kịp nữa, cả xe anh bị xung lượng của chiếc Chery này hất thẳng đến
mép đường, oành một tiếng, đầu xe lao thẳng vào trụ đá ven đường, đầu anh cũng
va vào bình hoa đặt ở trước mặt, chờ anh có phản ứng lại, muốn đẩy cửa xe ra lại
phát hiện cửa xe bị trụ đá chặn lại, căn bản là mở không được, anh liền muốn mở
cửa xe bên phải, nhưng cửa bên đó lại bị chiếc Chery đứng cản.
Trương Khải Hiên hét lên trong xe, chết tiệt, không đợi anh
mắng thêm, chỉ nhìn thấy phía sau có một chiếc Porsche chạy đến, có ba người
đàn ông nhanh chóng bước xuống, không thèm quan tâm đến anh, đối phương mở cửa
sau xe anh ra, đoạt lấy Đường Mạn từ bên trong ra ngoài chỉ trong vòng 3 giây.
Máu theo đỉnh đầu của Trương Khải Hiên chảy xuống, anh không
lau đi, cơ thể cũng không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương cướp
Đường Mạn đi, không để anh vào mắt, nghênh ngang rời đi.
Anh cực kỳ phẫn hận, “Lý Văn Khải, tên khốn nạn này.”
Bác sĩ truyền nước cho Đường Mạn, nói với Lý Văn Khải: “Cô ấy
chỉ bị sốt, không sao đâu, anh cứ yên tâm.”
Đào Đại Dũng cười ha ha, nói với Lý Văn Khải, “Mình học
trong 《Gangs Of New York》 đó. Bây giờ, đoán chừng cậu hai nhà
họ Trương đang tức giận chửi mẹ kiếp ở nhà.”
Lý Văn Khải rất không yên, “Chuyện của mình đã phiền đến cậu
rồi, cậu cũng làm kinh doanh, ngộ nhỡ Trương Khải Hiên tìm đến quấy rầy cậu.”
Đào Đại Dũng nhún vai không hề gì, “Có sao đâu, trong cuộc sống,
nếu không tăng thêm gia vị thì làm sao có niềm vui chứ? Bây giờ cậu định thế
nào? Đưa cô ấy quay về Thượng Hải à?”
Lý Văn Khải gật đầu, “Đúng vậy, chuyện bên đây phải phiền cậu
rồi, mình muốn dẫn cô ấy đi, vụ ly hôn của Đường Mạn giao cho luật sư giải quyết
đi.”
Anh bước vào phòng, Đường Mạn đã tỉnh lại, nhìn thấy Lý Văn
Khải, trong lòng cô vừa xót xa vừa tủi nhục, đôi mắt viền hồng tựa như đứa trẻ,
nước mắt lưng tròng, không thể nén được thương tâm.
Lý Văn Khải cầm lấy tay cô, anh nhẹ giọng an ủi: “Xin lỗi,
anh đến quá trễ, để em bị oan ức rồi.”
Đường Mạn vươn tay ra khỏi chăn, anh xúc động ôm lấy cô, giống
như dỗ dành đứa trẻ bị ăn hiếp ở bên ngoài, lúc về khóc lóc kể lể.
Đường Mạn nghe giọng nói ấm áp của anh: “Anh ở đây, cái gì
em cũng không cần sợ, em nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ về Thượng Hải, em
yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em chịu bất cứ tổn thương nào.”
Đường Mạn chỉ khóc. Từ hôm qua đến nay, thật đúng như là cơn
ác mộng, cô tuyệt đối không ngờ, cuộc hôn nhân của mình lại sóng to gió lớn đến
vậy, mà hiện giờ, cô đối với Trương Khải Hiên là thất vọng hoàn toàn, nhớ đến
những thương tổn anh gây ra cho cô, cô chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo.
Đào Đại Dũng gõ cửa bước vào, “Văn Khải, Trương Khải Hiên đuổi
đến cửa rồi, thằng này đúng là nhanh thật, chỗ nhỏ xíu này của mình nghĩ đã rất
bí mật rồi, không ngờ hắn đuổi đến nhanh như vậy.”
Lý Văn Khải suy nghĩ, “Liên lụy đến cậu rồi, thôi được, mình
cũng đang muốn gặp hắn.”
Đường Mạn níu tay của anh lại, không nói gì, cũng không đồng
ý.
Lý Văn Khải hiểu được tâm sự của cô, anh nhẹ nhàng bâng quơ
an ủi cô, “Bé cưng, đừng sợ, tuổi của bọn anh cộng lại cũng gần 80 rồi, chẳng lẽ
lại ra tay đánh nhau? Yên tâm đi, bọn anh sẽ giải quyết vấn đề như hai người
đàn ông với nhau.”
Anh đặt tay cô lại trong chăn, sau đó đi xuống lầu gặp
Trương Khải Hiên.
Quả nhiên, trên đầu Trương Khải Hiên dán băng, nổi giận đùng
đùng đứng trong phòng khách biệt thự của Đào Đại Dũng.
Vừa nhìn thấy Lý Văn Khải, Trương Khải Hiên liền nổi giận.
Lý Văn Khải ngược lại rất bình tĩnh, anh thản nhiên nói,
“Trương Khải Hiên, xem ra chúng ta đúng là cần nói chuyện cho xong.”
Trương Khải Hiên hét lên, “Tên khốn này, tôi thật hối hận
lúc biết anh quấn lấy Đường Mạn đã không thẳng tay chặt đứt chân anh, không dứt
khoát đến cuối cùng là nuôi hổ thành họa, anh giấu Đường Mạn ở đâu?”
Lý Văn Khải nói, “Cô ấy đang ở trên lầu, và sẽ không theo
anh về đâu, tôi cũng tuyết đối không để cô ấy trở về cùng anh. Vốn dĩ tôi xem
trọng anh, hiện giờ tôi thật sự khinh thường anh, anh không ngừng làm tổn
thương Đường Mạn về mặt tinh thần, thậm chí còn tổn thương cô ấy về thể xác,
anh thế này có khác g