
ô, chăm sóc cô, yêu thương cô, quan tâm
cô, nhưng cô chỉ quay về 1 tuần, đã quên anh đối xử với cô tốt thế nào.
Đường Mạn cứ khóc, hận bản thân quá bạc tình vô nghĩa, tự
trách mình không đủ sức.
Sáng sớm hôm sau, cô mở mắt ra, đầu nặng đến không ngồi dậy
nổi.
Trương Khải Hiên bước vào, anh vỗ vỗ cô, hào hứng gọi cô:
“Tiểu Mạn, mau xuống lầu, ba em đến.”
Ba? Đường Mạn nghi ngờ, ba cô sao?
Cô vội vàng thay đồ xuống lầu, vừa xuống thì thấy quả nhiên
là ba cô đến.
Ông Đường trông thấy con gái lập tức đứng lên, dường như
nhìn thấy không phải là con gái mà là một người khách tôn kính, ông áy náy ngượng
ngùng, “Tiểu Mạn.”
Đường Mạn hơi mơ hồ, ba đến đây làm gì?
Rất nhanh, cô biết được dụng ý thật sự của ba đến đây, lại
là một thuyết khách đắc lực đây mà.
Ông Đường mang không ít đặc sản nông thôn đến nhà họ Trương,
bà Trương và Trương Thụy Hằng gặp thông gia, ngoài mặt vẫn rất vui vẻ, đây là lần
thứ hai gặp mặt sau khi hai nhà kết thông gia đến nay. Từ sau khi Đường Mạn kết
hôn với Trương Khải Hiên, ông cũng ngại đến thăm, bước vào khu biệt thự cao cấp
của nhà họ Trương, ông rất tự ti.
Thấy ba rất dè dặt, Đường Mạn khổ sở không cách nào hình
dung, tuy rằng thái độ của nhà họ Trương với ba vô cùng hòa nhã, nhưng cô nhìn
vẫn cảm thấy rất chướng mắt, loại hòa nhã như vậy, hoàn toàn không phải sự thân
thiện xuất phát từ nội tâm.
Chờ mọi người chào hỏi với nhau xong, sau khi xã giao vài
câu bình thường, ông Đường vào phòng của Đường Mạn, chỉ có hai cha con.
Ông Đường ngồi trên ghế, Đường Mạn ngồi đối diện với ông.
Ông Đường khẽ thở dài, ”Tiểu Mạn, xin lỗi con, mấy năm gần
đây, người làm ba như ba đây thật sự nợ con quá nhiều.”
Đường Mạn thản nhiên nói, “Dù sao chúng ta cũng là cha con,
nói những chuyện này để làm gì?”
“Trong 9 tháng con đi, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, một
số thì con biết, còn một số thì ba cũng không nói với con. Em trai con đánh người
ta bị thương, đối phương đòi tiền, còn có, trại nuôi chồn ở trong nhà bị chết một
đám chồn, phải bồi thường không ít, còn mẹ… … của con, lúc đó cũng bệnh mấy lần,
cái gì cũng cần tiền, đều là Khải Hiên quan tâm giúp đỡ chúng ta.” Ông Đường thở
dài, “Tiểu Mạn, đâu ai ngờ được giữa con và Khải Hiên lại xảy ra nhiều chuyện
như vậy, mà các con cũng có duyên phận sâu sắc đến thế.”
Đường Mạn không có biểu cảm gì, “Ba, có phải ba muốn nói con
và Khải Hiên hãy sống với nhau thật hạnh phúc, đừng nên suy nghĩ bậy bạ nữa?”
Ông Đường gật đầu, “Đúng vậy, nếu con chia tay với Khải
Hiên, con sẽ không tìm được người có điều kiện tốt như nó đâu. Con thực tế một
chút đi, huống hồ Khải Hiên có gì không tốt, trước kia nó có bệnh, hiện giờ nó
cũng khỏe lại rồi, các con sống hạnh phúc qua ngày đi chứ.”
Đường Mạn không muốn tranh luận với ba, Trương Khải Hiên
khéo ăn nói có năng lực, dùng loại chiến thuật vòng vèo này, không đạt mục đích
sẽ không bỏ qua, cô cũng không cảm thấy lạ.
Cô thở dài.
Có thể là do thái độ của Đường Mạn đã dịu đi một chút, cũng
có thể là do chuyện xảy ra tối qua đã khiến Trương Khải Hiên mừng thầm nên có
chút lơi lỏng, khi Đường Mạn yêu cầu được ra ngoài đi dạo, Trương Khải Hiên cân
nhắc một lát liền đồng ý.
“Tiểu Mạn.” Trương Khải Hiên nói: “Đồng ý với anh một chuyện,
đừng có không từ mà biệt.”
Cô gật đầu.
Đi bộ trên đường phố Thanh Đảo với tâm trạng chán nản, thời
tiết chợt ấm áp còn có một chút mát lạnh, mây trắng trên trời khẽ bềnh bồng,
người đi đường qua lại như thoi đưa, cô bỗng nhiên cảm thấy hết sức phiền muộn.
“Dì.” Cô bật khóc, vội vã gọi điện thoại cho dì, “Con nhớ dì
quá!”
Bên kia, dì chỉ thở dài, mỗi khi tâm trạng Đường Mạn tụt dốc,
cô sẽ gọi điện thoại cho người dì nuôi cô từ nhỏ, từ khi mẹ ruột qua đời, người
nuôi cô lớn chính là bà ngoại và dì cô, ở trong lòng cô, hai người mới là người
thân thiết nhất, chứ không phải là ba cô.
Dì hiểu tất cả những phân vân của cô, dì nói: “Tiểu Mạn, rất
khó để lựa chọn, dì chỉ có thể khuyên con, nhưng không thể thay con sống cuộc sống
của con được. Cái con phải đối mặt chính là cuộc đời lâu dài của chính mình,
hai người đàn ông đó đều yêu con, nhưng con sống chung với ai thì hạnh phúc
hơn? Thứ tình yêu con cần là gì? Những cái này, dì không thể quyết định thay
con được.”
Đường Mạn bật khóc, cô cứ đi về phía trước mà không có mục
đích, cô nghỉ chân ở tiệm cà phê Starbucks, nhớ đến cảnh tượng chia tay với Lý
Văn Khải ở đây.
Ngày đó có tuyết rơi, bông tuyết như những hồn ma lượn lờ
bay múa, từ trên bầu trời rơi xuống, đậu lên người họ, trên vai anh, trên tóc
cô.
Anh đưa cho cô khăn quàng cổ của mình, khi tiếp xúc với ánh
mắt của anh, cô không dám nhìn tiếp, trong lúc hoang mang, cô không tự chủ hướng
tầm mắt ngang qua đầu anh, muốn tìm một khoảng gì đó để dời mắt đi.
“Thật ra lúc em gọi điện hẹn anh, lúc đó anh đang có một núi
công việc phải xử lý, nhưng vừa nghe xong điện thoại của em, ma xui quỷ khiến
thế nào mà anh có thể bỏ hết công việc, làm ra vẻ thoải mái ngồi trò chuyện với
em trong tiệm cà phê, nói chuyện đến chiều, hỏi em m