
i xuống lầu, lúc sửa
thì bản thân cũng lẩm bẩm: “Việc nhà nho nhỏ thoạt nhìn rất dễ, nhưng khi thật
sự đi làm, mới phát hiện ra từng việc từng việc đúng là không đơn giản.”
Làm xong những việc lặt vặt này, anh lại kéo ống nước để tưới
hoa trong vườn. Đường Mạn và Thạch Băng rón rén bước đến sau lưng anh, nhân lúc
anh không chú ý, kéo ống nước phun vào người anh, Lý Văn Khải giả vờ như bị
đánh lén, liên tục xin tha, giơ tay đầu hàng trước sự tấn công của cả hai, sau
đó thừa dịp cả hai không cảnh giác, giật lấy ống nước phun lên người của Đường
Mạn và Thạch Băng.
Đường Mạn cuống quít lấy tay chắn nước, gọi Thạch Băng: “Thạch
Băng, con mau đi lấy ống nước đi, đừng buông tha cho ba.”
Thạch Băng lập tức vỗ tay, vui vẻ đi lấy ống nước, cô cầm lấy
ống nước, sau đó ra sức phun nước vào người của Lý Văn Khải.
Lý Văn Khải bị nước mạnh đẩy lùi về sau, nhân lúc Đường Mạn
sơ hở, anh bỗng nhiên ôm lấy Đường Mạn, che trước ngực mình, Đường Mạn hét lên,
toàn bộ nước mà Thạch Băng phun ra, bắn hết lên người cô.
Bà Lý ở trên ban công nhìn thấy ba người đang chơi đùa trong
vườn hoa, bản thân cũng cười nghiêng cười ngã.
Ba người ở trong vườn, toàn thân ướt sũng, chơi thỏa thích mới
quay về phòng.
Cảnh này khiến Đường Mạn có cảm giác như là tiết mục giải
trí cuối tuần của một nhà 4 người, có ba, mẹ, con gái, bà nội, ai cũng không
thiếu, thật ra cuộc sống lý tưởng, ao ước của cô không phải là như vậy sao?
Buổi chiều, cô và Lý Văn Khải dẫn Thạch Băng đi siêu thị, Lý
Văn Khải giúp đẩy xe, Thạch Băng đứng trong xe thỉnh thoảng chỉ món đồ này nọ,
“Ba, con muốn cái này, cái này, còn có cái này nữa.” Đường Mạn lại chăn chú so
sánh giá cả , chất lượng của hàng hóa, chọn những thứ tốt nhất, tất cả mọi người
đều tưởng rằng bọn họ là một gia đình 3 người.
Sau khi mua xong mọi thứ, hai người lại nắm tay Thạch Băng,
cùng nhau đi ăn cơm. Lúc ăn cơm, như thường lệ Lý Văn Khải chiếu cố cho hai cô
gái một lớn một nhỏ, chú ý không để cho Thạch Băng uống thức uống quá chua,
không để nó ăn thức ăn có quá nhiều chất béo. Chăm sóc Đường Mạn, biết cô thích
ăn cơm cá chình, lúc Đường Mạn đang đùa với Thạch Băng, thậm chí anh còn kiên
nhẫn lột da cá giúp cho Đường Mạn, lấy phần thịt bỏ vào trong chén cô.
Tuy rằng cả hai đều làm tất cả rất tự nhiên, nhưng Đường Mạn
rõ ràng cảm giác được, Lý Văn Khải đang cố lảng tránh tiếp xúc ánh mắt với cô.
Cô hơi ngượng ngùng, cúi đầu ăn thức ăn trên bàn, vô tình liếc
xuống cổ của mình, phát hiện ra dưới cổ có một dấu hôn rất đậm, cô lập tức nhớ
lại chuyện tối qua, chột dạ, trái tim nhất thời đập loạn, nhanh chóng cúi đầu
tiếp tục ăn.
Hai người đều giấu đi đau khổ, tiếp tục ăn cơm, ai cũng
không biết trong lòng bàn tay của đối phương đều là mồ hôi.
Thỉnh thoảng Đường Mạn từng suy nghĩ, giữa hai người yêu
nhau, giữa hai vợ chồng chẳng phải cũng như vậy sao, cho dù người yêu có tốt đến
đâu cũng không thể gắn bó keo sơn cả đời, sau khi trở thành vợ chồng không phải
cũng vướng víu trong cuộc sống tầm thường sao, cái gì là cuộc sống, chính là
vùng vẫy trong mớ cơm áo gạo tiền, là cãi nhau, là làm tình.
Cô cũng cảm thấy mâu thuẫn. Thời gian càng lâu cô càng không
dám gọi điện thoại cho Trương Khải Hiên, Lý Văn Khải nói rất đúng, đúng là cô sợ,
sợ nghe thấy giọng nói của anh, sợ rằng ôm hy vọng tràn trề muốn nói với anh một
câu lại nhận được một câu trả lời khiến cô đau đớn. Nếu sau đó, Trương Khải
Hiên thật sự tìm ra cô, nói với cô, “Đường Mạn, chúng ta ly hôn đi!” cô phải đối
mặt như thế nào đây? Là nên nói thật vui vẻ, “Được rồi, ly hôn đi” hay là khổ sở
muốn làm một chút đấu tranh chứ?
Cô bị ý nghĩ mâu thuẫn và rối rắm của chính mình tra tấn đến
nỗi đầu muốn nứt ra, dường như mỗi ngày đều bước đi nhẹ nhàng như đạp trên bông
vải, cầm điện thoại, vô số lần cô nghĩ đến số điện thoại của Trương Khải Hiên,
rất muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng nói của anh, nhưng mỗi lần đều buông máy
xuống.
Cô đặc biệt muốn gặp Lý Văn Khải, muốn nói vài câu với anh,
nhưng anh lại cố gắng lảng tránh cô, điều này khiến cô vừa sốt ruột vừa khó chịu.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ đành dồn hết tâm tư vào công việc,
chăm chỉ làm việc, không nghĩ gì nữa, nhưng lạ thật, khi dồn hết tâm tư và thời
gian vào công việc, đột nhiên phát hiện ra thời gian như nước lũ, thoáng cái
trôi qua rất nhanh. Một nhân viên phục vụ mới đến làm vỡ chén, cô đi qua giúp
nhân viên đó dọn dẹp, sắc mặt của cô ấy đỏ bừng, sợ quản lý sẽ trách mắng mình,
nhưng cô lại khoan dung an ủi, đây chỉ là một sai lầm nhỏ nhặt trong công việc
mà ai cũng sẽ phạm phải, không cần thiết giữ trong lòng, cô dùng thái độ ôn hòa
và tươi cười làm cho nhân viên phục vụ đó cảm động đến nỗi trong mắt đều là sự
biết ơn.
Đúng là, hóa ra giành được cảm tình tốt của người khác lại
đơn giản như thế.
Suốt mấy ngày liên tiếp, trạng thái làm việc của cô vô cùng
tốt, tất cả mọi chuyện đều suôn sẻ, ngoài trừ ăn ít cơm, ngủ ít ra, những cái
khác đều bình thường.
Mãi cho đến một ngày, khi Đường Mạn tan tầm, phát hiện ra bản
thân đang bị th