
ưa tưới mát, không biết anh đã hôn bao lâu, chỉ biết cuối cùng anh cũng thả
cô ra, toàn thân cô mềm nhũn, trọng lượng cơ thể đều dựa vào người anh, sau đó
anh bế cô lên.
Biết rõ anh muốn làm gì, nhưng hình như trong lòng cô cũng
có khát vọng như vậy.
Anh hôn nhẹ lên mắt cô, khẽ nói với cô: “Tiểu Mạn, chấp nhận
anh nhé, hãy quên hết quá khứ đi.”
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô mở mắt ra, trong
bóng tối, cô nhìn lướt qua vai anh, nhìn chiếc đèn treo trên đỉnh đầu, giờ phút
này, cô bỗng nhớ đến Trương Khải Hiên.
Nhớ đến nụ hôn của Khải Hiên, thậm chí là tiếng la hét của
anh với cô. Trước khi kết hôn, họ làm yêu một cách quang minh chính đại, bởi vì
họ là người yêu của nhau. Sau khi kết hôn, anh cưỡng đoạt một cách hợp tình hợp
lý, bởi vì anh là chồng cô. Khi cãi nhau, anh thẹn quá hóa giận nên làm yêu với
cô, bởi vì anh là chồng cô, nên tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Nhưng hiện tại, cô lại ở trên giường cùng người đàn ông
khác. Người đàn ông này không phải là chồng cô.
Cô lập tức bình tĩnh lại, máu toàn thân nóng lên.
Thế nhưng, cô lại nghĩ đến chuyện Lý Văn Khải đối xử với cô
rất tốt, khi cô khóc, anh dùng tay lau đi nước mắt của cô, cô biết nỗi đau của
anh. Khi ở Tế Nam, anh không dám làm gì, khi nắm lấy tay cô, anh chỉ khẽ hôn
lên đầu ngón tay cô mà không dám hôn sâu hơn nữa, cô biết sự lưu luyến của anh.
Lúc ở Bắc Kinh, anh mắng yêu cô, đừng lộn xộn, mở mí mắt cô ra để tìm hạt cát…
…, tất cả, cô biết, anh thích cô.
Trong lòng cô vô cùng chua xót, không khỏi thở dài.
Cứ xem như, xem như là đền ơn một lần đi!
Cô bất giác thở dài tuy rằng rất khẽ, nhưng anh lại cảm nhận
được.
Lý Văn Khải dừng lại, một hồi say đắm vừa rồi, anh không thể
tự kiềm chế, bế cô lên giường, hôn cô đến nỗi cả người nhũn ra, trong lòng anh
vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng cô cũng chịu tiếp nhận mình, nhưng ngay sau đó,
anh lại nghe thấy tiếng thở dài của cô.
Cô đang thở dài.
Lúc này anh cũng bình tĩnh lại, máu toàn thân cũng nóng dần
lên.
Đường Mạn vẫn chưa thích anh.
Nếu cô thật sự thích anh, thì không nên biểu hiện như vậy.
Anh cảm thấy bản thân thật sự là một tên khốn nạn, trong
bóng tối nhìn không thấy vẻ mặt mình, nhưng chắc chắn vừa đen vừa đỏ, hệt như một
chai xì dầu bị đổ. Cho dù là trước hay sau khi kết hôn, anh chưa từng ép buộc
người phụ nữ nào, không có người phụ nữ nào dối lòng mà lên giường với anh, hiện
tại người phụ nữ anh thích để mặc anh chi phối, nhưng lại không thể giao trái
tim cho anh, đây thật sự là nỗi nhục lớn lao với anh, nếu anh cứ tiếp tục, đây
không phải là yêu, mà chính là thương tổn.
Nghĩ đến đây, anh đứng thẳng dậy, nhanh chóng sửa sang lại
quần áo của mình, không nói lời nào mà bước đến cạnh cửa, kéo cửa đi ra ngoài,
lúc sắp đi còn không quên đóng cửa lại cẩn thận.
Đường Mạn lập tức kinh ngạc.
Anh đi sao?
Đường Mạn ngồi dậy, cô hiểu, vừa rồi anh đã nhận ra mâu thuẫn
của cô, mà anh không muốn chiếm đoạt một phụ nữ không tình nguyện cho nên mới rời
đi, anh thật sự là một quân tử, mà cô, lại phụ anh.
Toàn bộ chuyện lúc nãy vẫn rõ ràng trước mắt, mùi hương trên
người anh, mùi nước hoa nam nhè nhẹ dễ chịu, mùi hương như có như không dường
như vẫn còn vấn vương ngay chóp mũi của cô, nhưng mà, anh đã đi rồi.
Cô cảm thấy khổ sở, trong bóng tối, để mặc cho nước mắt của
mình tuôn ra như thác.
Trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn, vừa tự trách vừa cảm thấy có
lỗi, cô tràn ngập áy náy với hai người đàn ông này, một là tình cảm, một là đạo
nghĩa.
Sáng hôm sau, khi thức dậy Đường Mạn phát hiện ra Lý Văn Khải
dậy rất sớm, bác giúp việc đang ở trong bếp làm điểm tâm, bà Lý đã đi ra ngoài
đánh Thái Cực Quyền, anh ngồi trên sô pha xem tin tức tài chính-kinh tế buổi
sáng, thấy Đường Mạn, anh chào hỏi: “Chào, sớm vậy.”
Cũng tự nhiên như ngày thường, nhưng Đường Mạn lại đỏ mặt,
cô thấp giọng đáp lại, “Văn Ca, chào buổi sáng.”
Những chuyện gần như không xảy ra thì tối qua lại xảy ra, Đường
Mạn chỉ hy vọng mọi người có thể bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Lúc ăn cơm, vốn định tốt bụng múc chén canh cho anh, lại phát hiện tay run rẩy
đến nỗi không giữ nổi cái chén, chén rơi xuống bàn, xoảng một cái, hai người lại
luống cuống dọn dẹp canh, dọn dẹp chén.
Thật ra không cách nào làm như chưa từng xảy ra, ngay cả ánh
mắt cũng không cách gì tiếp xúc trực diện.
Hai người đều ngượng ngùng, đều muốn nói lại thôi, đều khó mở
lời.
Cũng may là có Thạch Băng, bà Lý cũng đã về, nhiều người nên
nói nhiều hơn, làm tan đi cảm giác xấu hổ của cả hai.
Cả ngày nay Lý Văn Khải không ra ngoài, anh kiên nhẫn ngồi
nghe mẹ cằn nhằn chuyện trong nhà, anh còn thay rèm cửa sổ, sửa lại vòi nước
trong nhà tắm, thay bóng đèn bị hư ở trong phòng. Làm xong mấy việc này, anh ra
vẻ thoải mái nói với Đường Mạn: “Đàn ông ở nhà, có phải đều là như vậy hay
không?”
Đường Mạn gật đầu, cũng giả vờ như không có gì trả lời:
“Cũng không đúng lắm, phải rồi, giá treo khăn ở phòng tắm dưới lầu cũng lỏng rồi,
tiện tay sửa luôn nhé!”
Anh giơ tay theo kiểu tuân lệnh, sau đó đ