
mặc cho Tỉnh Tỉnh chơi sau đó đi
thu dọn đồ đạc. Cô vốn tưởng tối Trương Hoa sẽ gọi điện đến hỏi thăm
tình hình, kết quả là chờ mãi mà không nhận được điện thọai của Trương
Hoa.
Hai ngày tiếp theo, Trần Dĩnh tìm nhà trẻ ở gần đó và làm xong hết thủ tục vẫn chưa thấy Trương Hoa gọi điện đến.
Trần Dĩnh không khỏi bực Trương Hoa, thầm nghĩ, cho dù không quan tâm đến
mình thì cũng phải quan tâm đến con gái. Trần Dĩnh quyết định dốc sức
vào chuyện cửa hàng hoa, giờ chỉ có kiếm tiền mới là chuyện thực tế
nhất, như vậy con gái mới có thể dựa vào mình.
Trần Dĩnh quay lại cửa hàng hoa làm việc bình thường, bắt đầu chuẩn bị mở cơ sở thứ ba,
hiện giờ mục tiêu của cô là khiến Trương Hoa nhìn thấy cô có thể tự nuôi con.
Công việc của Trương Hoa ở công ty cũng bắt đầu bận rộn,
nhưng lúc làm việc anh thường cảm thấy bực bội và chán nản, dễ nổi nóng
với nhân viên, thỉnh thoảng còn ném tài liệu vào mặt nhân viên và quát
ầm lên: “Có mỗi chút chuyện vặt vãnh này mà nói mấy lần cũng không hiểu
hả?” Mặc dù Trương Hoa làm việc trước nay có hơi cá nhân, nhưng chưa bao giờ nổi nóng, càng không mất đi lý trí, nhưng hiện giờ anh không chỉ
nổi nóng mà thậm chí mấy lần còn gần như mất lý trí, nổi trận lôi đình
với nhân viên.
Nghiêm Lộ và Đăng Quang Phi trước đây thường cười
nói với Trương Hoa nhưng giờ cũng không dám nói nhiều với anh, mỗi lần
có việc gì cần tìm Trương Hoa là cả hai đều rất dè dặt. Vốn dĩ cả đội
rất vui vẻ và tràn đầy nhiệt huyết, thế mà hiện giờ lúc nào cũng cảm
thấy ngột ngạt và căng thẳng.
Lưu Huệ Anh cuối tuần qua cửa hàng
hoa của Trần Dĩnh chơi, phát hiện các nhân viên của Trần Dĩnh đều gọi
Trần Dĩnh là “chị Dĩnh”. Lưu Huệ Anh hỏi Trần Dĩnh: “Trước đây các cô
này toàn gọi cậu là chị dâu, sao giờ tất cả đều chuyển sang gọi chị Dĩnh thế?”
Trần Dĩnh nói: “Là tớ bảo bọn họ đổi cách xưng hô đấy!”
Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Lại có mâu thuẫn với Trương Hoa
à?”
“Tớ với Tỉnh Tỉnh chuyển ra ngoài ở rồi!”
Lưu Huệ Anh
tròn mắt ngạc nhiên: “Chuyển ra ngoài rồi ư?”, nói rồi đưa mắt nhìn mấy
cô gái đang bận rộn làm việc, ngoảnh đầu lại, cố đè thấp giọng xuống
hỏi: “Đang yên lành sao tự nhiên lại dọn ra ngoài ở?”
- Anh ấy không gọi cho cậu sao?
- Không.
Lúc ăn cơm, Lưu Huệ Anh nói: “Xem ra tớ phải xem lại cái định nghĩa cho rằng Trương Hoa là người đàn ông tốt trước đây!”
“Trương Hoa đúng là người đàn ông tốt, điều này không thể phủ nhận, bởi vì tớ
có lỗi với anh ấy nên anh ấy có đối xử với tớ thế nào cũng được. Nhưng
Tỉnh Tỉnh là con anh ấy, anh ấy không thể không đoái hoài!”, im lặng một lát Trần Dĩnh lại nói tiếp: “Ở đây Tỉnh Tỉnh chẳng có ai là người thân, nếu ngay cả bố nó cũng không đoái hoài thì chỉ còn một người mẹ là tớ
thôi!”
Lưu Huệ Anh cười an ủi: “Vẫn còn mẹ nuôi là tớ mà!” Trần Dĩnh chỉ cười đầy bất lực.
Lưu Huệ Anh nói: “Cậu cảm thấy cậu với Trương Hoa không còn chút hi vọng nào sao?”
-Từ những lời nói và thái độ của anh ấy, tớ biết đã không bất cứ hi vọng
nào nữa rồi, giờ tớ chỉ hi vọng anh ấy đối xử tốt với Tỉnh Tỉnh một
chút!
- Cậu có nghĩ nhân lúc Tỉnh Tỉnh còn nhỏ, tìm cho nó một người cha không?
Trần Dĩnh cười chua xót: “Cậu bị tổn thương một lần mà đã không dám tiếp túc tìm kiếm người khác huống hồ tớ bây giờ?”
- Cũng phải, cái xã hội bây giờ đàn ông tốt khó kiếm lắm, cho dù có cũng chưa chắc mình gặp được.
Dạo này mỗi lần Cổ Vân Vân đến tìm Trương Hoa rủ đi ăn cơm, Trương Hoa đều
nói anh bận. Cổ Vân Vân nghĩ tạm thời tâm trạng của Trương Hoa không ổn
nên cũng không làm phiền anh nữa, quyết định để qua một thời gian nữa sẽ tính tiếp, dù sao Trần Dĩnh cũng chuyển đi rồi, chẳng có gì phải vội.
Trương Hoa gần như đi làm đều về đúng giờ, mặc dù biết rõ về nhà cũng không có việc gì nhưng anh cũng không muốn ra ngoài chơi, càng không muốn đi dự
tiệc tùng.
Buổi sáng Trương Hoa đến công ty, nhân viên văn phòng liền thông báo anh đến văn phòng ông Hoa một chuyến.
“Ông Hoa” là cách xưng hô kính trọng mà cả công ty, từ Cổ Triết Đông đến các nhân viên đều tôn kính gọi Hoa Nghiêm Thông. Trương Hoa thầm nghĩ, anh
vào công ty đã lâu như vậy mà ông Hoa chưa từng gọi anh nói chuyện
riêng, sao tự nhiên bây giờ lại cho gọi anh vào văn phòng nói chuyện
nhỉ?
Lúc Trương Hoa vào văn phòng của ông Hoa, ông Hoa đang ngồi hút thuốc, vẫn nở nụ cười theo thói quen với anh.
Trương Hoa phát hiện anh chưa bao giờ căng thẳng khi đối mặt với Cổ Triết
Đông, thế mà đối mặt với ông Hoa, anh lại cảm thấy căng thẳng kì lạ, mặc dù nụ cười của ông ấy thực sự rất hiền từ.
Trương Hoa đến trước bàn làm việc của ông Hoa, nói: “Ông Hoa cho gọi cháu có việc gì thế ạ?”
Ông Hoa cười nói: “Ngồi đi, vào công ty làm đã lâu mà chưa có thời gian nói chuyện với cậu, hôm nay thấy cậu không bận nên mới cho gọi cậu vào đây
ngồi một lúc!”
Trương Hoa ngồi xuống nói: “Nếu như trong công việc có điều gì không đúng, xin ông cứ thẳng thắn phê bình!”
hanh niên làm việc có đúng có sai là chuyện thường tình, hôm nay không bàn những thứ ấy, tôi và cậu nói chuyện phiếm thôi!”
Ông Hoa rút một đ