Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đảo Tường Vy

Đảo Tường Vy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322964

Bình chọn: 8.5.00/10/296 lượt.

ờng khi cô tới. Cô cũng không quay đầu lại, chỉ đi về phía trước. Sau một thời gian rất dài, hai người đã cùng tan biến. Bố biết không, có những nhung nhớ cùng với sự tan biến đó cũng dần trở nên trống trơn. Như thể sự vĩnh hằng. Nếu thứ gì đó có thể đạt được sự vĩnh hằng thì đó chỉ là tan biến mà thôi. Con phải kể cho bố. Tình yêu của con. Chúng ta cần phải đi rất xa, rất xa mới có thể hiểu được gia đình của

chúng ta từng ở đâu, như thế nào, và không thể quay đầu lại tìm nó được

nữa. Trong căn phòng đã từng khôn lớn, có mùi vị và âm thanh

của tuổi xuân, làm tiêu tan nỗi giá lạnh từng tí một. Cũng chính trong

căn phòng này, hẹn hò với bạn trai, chân trần ngồi trước máy tính viết

văn, đọc sách, uống nước, khiêu vũ một mình, ngồi trên bậc cửa sổ ngắm

chim bay... Rồi lại luân phiên otíư hết căn hộ chung cư này tới căn hộ

chung cư khác ở thành phố lạ. Đã không còn nhà của mình. Trên tường còn có một tấm hình đen trắng. Cô đã mang đi hầu hết, chỉ giữ lại tấm này. Tấm hình được lồng trong khung gỗ màu đen. Cô đứng bên cạnh

biển. Tóc ngắn bị gió giỡn đùa. Tay đeo lắc bạc. Đã đeo rất nhiều năm.

Mất. Lại mua cái khác. Cô đang cười. Một nửa bên mặt chìm trong bóng râm bởi ánh nắng quá gay gắt. Mọi người sẽ không quên nhau. Chỉ có tan biến mà thôi. Dùng tuổi thanh xuân ngắn ngủi, dùng hết cái kiếp trước của bạn. Nước hồ trong đêm. Gió mát đêm h è. Chòm sao trên trời. Tình yêu tuổi trẻ. Những ký ức thơm nồng ấm áp. Một người đàn ông có mái tóc mềm mại và lông mi dài, người đàn ông có

mùi thơm thoang thoảng của chanh trong hơi thở, người đàn ông gầy cao

1m82, người đàn ông dễ ngượng ngùng, người đàn ông rơi nước mắt những

khi buồn. Một đứa con gái đi chân trần. Có lúc ngây thơ như

con trẻ, có lúc dữ dội như thú hoang. Một đứa con gái thường nằm lên

lưng bố đòi cõng. Một đứa con gái ngọt ngào tới bất thường. Bố lấy vợ sinh con. Con bỏ đi tha hương. Con phải kể cho bố. Tình yêu của con. Chúng ta cần phải trải qua rất lâu, rất lâu sau mới có thể hiểu được

chúng ta thực sự nhớ nhung điều gì, rốt cục là dạng người thế nào và sự

việc ra sao. Ở Hà Nội không có mùa Xuân tồn tại. Dù đã

tiết tháng Ba, trong đêm khuya, tiết trời vẫn oi bức bởi cái nóng của

ban ngày rơi rớt lại. Tiếng người trong tiệm ăn huyên náo, đèn điện nhấp nháy. Hàng cây xanh sẫm bên đường ngả những cái bóng lấp loáng. Khi đám xe máy hung hăng lướt qua, tiếng rít chói tai như xé toạc cái bóng của

cả thành phố. Ông khách du lịch người Anh phòng bên than

phiền, đúng là một thành phố điên rồ. Một thành phố ồn ào không tài nào

dập dắt được tạp âm. Vây quanh trung tâm thành phố là những âm thanh như tiếng sóng. Đủ các loại phát âm tiếng Anh từ nhiều người mang quốc tịch khác nhau, Anh, Pháp, Nhật, Tây Ban Nha, Mỹ, Thuỵ Điển. Tiếng còi xe

máy chộn rộn suốt ngày đêm. Tiếng Việt uyển chuyển chậm rãi quyện vào

nhau như gió thoảng qua cành lá. Chiếc máy nghe nhạc kém chất lượng

trong tiệm CD luân phiên bật tình ca Việt Nam đầy ai oán. Bác đạp xích

lô đầu đội nón chậm rãi đạp chiếc xe cao lớn, tới khúc rẽ bấm chuông kêu lanh canh. Cuối cùng, bạn sẽ có một cảm giác, cứ ngỡ rằng âm thanh đó đã lưu giữ trong não bạn như thể những ký ức từ kiếp trước. Âm thanh đó vĩnh viễn không thể bị dập tắt. Giống như biển cả. Nhưng bạn sẽ rất thích. Bạn còn nhớ ngày đầu tiên vừa đến. Xe ô tô đưa bạn dừng lại gần Hồ Hoàn Kiếm. Một cô gái Nhật Bản suốt ngày im như thóc, da các cô gái Bắc Âu

như tấm vải trắng, người đàn ông Mỹ đi bít tất màu da cam. Tất cả mọi

người đều đeo những chiếc ba lô đồ sộ, thoát một cái như hạt mưa sa, tan biến trên đường phố dưới cái nắng. Đứng ở đầu đường khu phố

cổ, thấy các ngõ ngách rắc rối như một mê cung trải ra trước mắt: từng

gian tạp hoá nhỏ chen chúc nhau, khách sạn kiểu gia đình chật hẹp và cao vút, trên ban công cũ kỹ và bân bẩn nở rộ giò hoa hồng thắm, các quán

bar, hiệu thuốc và dòng quảng cáo bằng tiếng Anh trên quán bar... Đông người đến vậy. Đám người như cơn sóng không cùng màu da và sắc

mặt. Ở đây, bạn không cần mang theo lịch sử và quá khứ của chính mình.

Bạn có thể bắt đầu lại từ đầu. Vì thế, chúng ta mới nghiện đi du lịch. Bạn sẽ dùng cả đời mình để nhớ đến cái thành phố từ kiếp trước này. Thời gian ở Hà Nội. Một sớm một chiều. Kéo dài tới cả đời, dài như thế khiến người ta phải thương cảm. Trọ trong một khách sạn nhỏ sát phố. Chưa từng ngủ say như thế trong

một thành phố lạ tha hương. Lúc mở mắt, nhìn thấy ngay sắc trời sáng

trắng qua khung cửa sổ bằng gỗ kiểu Pháp. Bầu trời ban mai nhiệt đới có

sắc tím hoa hồng khô nhưng tuyệt đẹp. Trên phố sớm đã có người qua lại,

đổ rác, bán hoa tươi và rau xanh, xe máy phóng như bay, lũ trẻ chân trần đuổi bắt, chó kêu... Trong không gian có mùi hoa nhài và lá cây thơm

mát. Một buổi sáng như vậy không phải ở quê nhà, không phải ở Thượng Hải, cũng không phải ở Bắc Kinh. Nó thuộc về kiếp trước. Gội đầu trong toa lét bé xíu trong phòng. Hứng nước lạnh vào lòng bàn

tay, vã lên mặt. Rồi mặc áo vải cũ, chân trần trong đôi dép xỏ ngón, từ

tốn đi xuống cái cầu thang chật