
nghe tiếng mẹ thở. Đó là thời khắc đoàn tụ rất hiếm hoi của cả
nhà. Duy nhất chỉ thiếu mỗi bố. Lòng ấm áp nhưng lặng lẽ. Trong bóng đêm, hoa dành dành vẫn toả hương thơm ngát. Mười sáu năm trước, mẹ đã từng tới Bắc Kinh. Lần này tới làm khách nhà
con gái. Tôi đưa mẹ đi thăm Cố Cung, chụp ảnh cho mẹ. Nhìn mẹ qua ống
kính, thấy những nét thanh tú đã có phần tiều tuỵ trên gương mặt mẹ. Cái dáng mẹ đứng, thân hình đã có phần cứng. Tôi đứng sau máy ảnh, mắt ngấn lệ nóng hổi. Không thể giải thích nổi cảm giác đó. Phảng
phất như mỗi thời khắc đều bị đẩy lùi. Giống như bố đứng ở sân bay chờ
tôi đáp chuyến bay trễ. Tôi xách túi ra khỏi cửa, nhìn thấy nụ cười của
bố. Những hồi ức như vậy khiến người ta lạnh giá với tất cả chuyện thế
gian. Vì những gì tốt đẹp nhất đã trôi qua. Chúng tôi lại
ngồi ở quảng trường xem lũ trẻ thả diều. Bầu trời nhuốm ráng vàng. Tôi
khoác tay qua vai mẹ, đôi lúc khẽ vuốt ve. Mẹ cứ cười lặng lẽ, nhưng tôi biết có tôi và con trai bên cạnh, mẹ rất vui. Mẹ từng nói với tôi, Cứ
nhớ tới bố, lòng mẹ lại đau nhói. Tôi không muốn kể cho mẹ về những đêm
mất ngủ, nhớ tới gương mặt bố, ra nhà vệ sinh rửa mặt, lúc soi gương,
nước mắt đầm đìa. Tôi cứ luôn nghĩ, làm thế nào mới có thể
đạt được hơi ấm vĩnh hằng. Thế là tôi bắt đầu khát khao có một đứa con.
Từ sau khi bố đi, đêm khuya ngủ cùng mẹ trên chiếc giường lớn trong căn
hộ ở Bắc Kinh. Ngắm thân hình đã bắt đầu mập lên của mẹ. Hồi trẻ, mẹ đã
từng mảnh mai, rắn chắc. Thân hình đẹp đẽ đó đã sản sinh ra hai sinh
mệnh. Đó là thứ tình cảm không sợ phải trả giả. Mỗi phụ nữ đều làm như vậy. Đó là niềm hạnh phúc và nỗi đau khổ mà họ cùng chung hưởng. Và tôi cũng chung nỗi khát khao đó. Thế gian cứ tĩnh lặng và dửng dưng như thế. Nhưng chúng ta cần phải giành được tình yêu sâu sắc. Đưa mẹ tới điện Hải Đường làm lễ cầu thọ. Mẹ bắt đầu giống bà ngoại tin vào Ki tô giáo. Tôi thích mẹ có thể thuộc về một tôn giáo nào đó. Chúng tôi ngồi trên ghế gỗ nghe mục sư giảng đạo rồi cùng đứng lên hát Thánh
ca. Ngoài cửa sổ là ánh nắng Bắc Kinh rực rỡ và khô ráp, tiếng chim lích chích trên những vòm cây xanh. Mẹ nói, Nếu Chủ nhật nào con cũng đi
được với mẹ tới nhà thờ thì hay quá. Tôi đáp, Được ạ. Sau này, mẹ cứ ở
với con, con sẽ chăm sóc mẹ, tới già. Đưa mẹ tới tiệm ăn ngon nhất. Nhưng dù tới đâu, mẹ cũng chỉ gọi rau xanh. Mẹ chỉ thích ăn những đồ ăn đơn giản, ít đạm. Lại đưa mẹ đi siêu thị, mua cho mẹ kem dưỡng
da, đôi giầy thêu hoa và chiếc váy đầm bằng tơ thật mà mẹ rất thích. Mẹ
đều nhận hết. Khi về nhà, cứ nhất định dúi trả tôi hai nghìn tệ. Chúng
tôi suýt nữa lại cãi nhau. Cứ yêu nhau như vậy. Nhưng do tính cách quá giống nhau, chẳng hạn như không muốn làm phiền người khác,
luôn không muốn mình nợ nần người khác, dù chỉ một chút xíu. Luôn kiên
cường, luôn quá lo lắng cho người khác... Vì thế suốt một thời gian dài, chúng tôi luôn ở xa nhau. Vì em trai tôi phải vào học sớm
nên chẳng mấy chốc họ phải về. Cuối cùng cũng thuyết phục được mẹ ngồi
máy bay. Chỉ cần hai tiếng đồng hồ đã có thể về nhà. Trên đường ra sức
khuyên mẹ rằng ngồi máy bay không đến nỗi đáng sợ như tưởng tượng. Khi
mẹ đã đứng tuổi có lúc cũng ngây thơ và nhiều chuyện như con trẻ. Mẹ mặc chiếc váy đầm liền tấm hoa bằng tơ, khoác ví đầm, đeo hoa tai.
Sau khi bước vào khu kiểm tra an ninh, mẹ cứ đứng trong đó nghển đầu tìm tấm biển chỉ dẫn cửa ra máy bay. Tôi bồn chồn đứng ngóng, thấy mẹ đi
đúng hướng rất mới an tâm. Tới đoạn rẽ, mẹ ngoái đầu lại tìm tôi. Chúng
tôi vẫy tay. Mẹ cười rồi bước đi. Tôi quay về, băng qua đám người ồn ào huyên náo ở sân bay, rốt cuộc cũng buồn tới rớt nước mắt. Chúng tôi chỉ cùng ở bên nhau có bảy ngày. Khi mẹ về nhà, bố mất cũng vừa tròn hai tháng. Hay đi ngắm biển. Hồi cô còn nhỏ, vào hè,
đảo xanh nóng bỏng. Bước trên con đường núi nắng chói chang. Như hai đứa trẻ thơ ngây cởi trần. Cô mua coca lạnh tại hàng quán nhỏ bên đường. Bố bắt được con bướm to cánh màu xanh sẫm đưa cho cô, nhốt nó vào cái lọ
rỗng. Trên tấm hình, cô cắt tóc ngắn, má tròn hây hây. Cô
đứng trong ráng chiều, ngắm biển. Bố chụp hình cho cô. Chụp rất nhiều
hình đen trắng. Trên mỗi tấm hình, cô đều cười rất tươi. Đôi mắt sáng,
hàm răng to và trắng. Trên gương mặt cô, bố đã nhìn thấy cái bóng vô
cảm. Như một kiểu quyết chiến với hiểm nguy và tự do. Nhiều năm sau, trên những tấm hình đen trắng bố chụp, cô nhìn thấy được cái mùi ẩn chứa trong đó. Nỗi đau thương của bố. Khi rời bỏ thành phố này, cô cầm lấy chiếc vé mà số phận đưa cho. Đó là chiếc vé một chiều. Sau đó, cô luôn dừng lại ở những thành phố lạ.
Thành phố rất lớn, như thể những hang động. Không có tuổi thơ. Cũng
không có ký ức. Cứ như vậy cô chìm nghỉm trong đám đông lạ lẫm, không ai có thể kể ra lai lịch và quá khứ của cô, trừ phi tự cô muốn nói. Như
thế dù rất nhiều người xuất hiện, muốn sống cùng cô, cũng không thể giữ
cô được. Trừ phi cô tự nguyện.Vì tình cảm đã từng tràn trề và mãnh liệt như thế. Nên trong đêm tối mới có thể nảy nở những tưởng tượng và hồi ức như đoá hoa. Không có ai đứng trên con đư