Đảo Tường Vy

Đảo Tường Vy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323020

Bình chọn: 7.5.00/10/302 lượt.

có lý do gì. Đứa trẻ đứng ngoài cửa. Vừa nhìn thấy cô, đã cười tươi vẫy tay rối rít. Ngày nào cô cũng tới đó. Sáng. Tối. Có lúc đêm hôm cũng đi ăn một đĩa

đu đủ tươi. Thằng bé chừng mười lăm tuổi, gầy và đen, răng trắng, mắt

sáng, lanh lợi đứng ngoài cửa đỡ xe đạp giúp khách Tây. Cô nhờ nó chụp

giùm cô một tấm hình. Cô khẽ cười ngượng ngùng với nó. Chỗ

thường ngồi là bàn thứ hai từ cửa vào, phía trái trong cùng. Cô mặc một

chiếc áo tơ tằm thêu anh đào đỏ, cổ áo và nút bọc theo kiểu Tàu. Mua

trong cửa tiệm Viu Viu kế bên. Còn có một tiệm tên là La Sa. Bán mũ và

túi xách làm từ vải thô và hoa vụn ghép lại. Cô ăn tối ở đó.

Chả giò, Napcake, cơm chiên được làm từ cá, dứa và cà rốt. Dừa ướp lạnh, cắm một ống hút, vị mát lành. Đu đủ có màu đỏ tuyệt đẹp. Sau khi rửa

sạch, xắt từng miếng, đặt trên đĩa sứ trắng. Cô thích cách phát âm của

nó, Papaya, sinh động và tinh nghịch biết bao. Còn có kem và sữa tươi

nữa. Trời luôn nóng bức, dưới ánh nắng vẫn có đám khách du

lịch đeo balô nặng trịch đi tới đi lui, giống hệt như ở Hà Nội. Ở Sài

Gòn, nơi cô dừng lại lâu nhất chính là con đường tập trung đông đúc đám

Tây ba lô này. Họ mặc quần áo vải, mang theo sách và tư tưởng, ăn những

món sạch sẽ, quan tâm tới ánh nắng và con người. Sống theo cá tính.

Hưởng thụ sự tồn tại trong từng phút từng giây. Họ ở đây đọc tiểu

thuyết, uống bia, viết nhật ký, trò chuyện, đi bar, nghe nhạc. Ngoài ra, không làm gì hết. Cô ăn rất nhiều hàng ngày. Cô

thường ăn nhiều uống nhiều. Hồi nhỏ đã vậy, cảm thấy cô đơn nên ăn luôn

mồm. Ăn rất nhiều thứ. Không biết phải tìm cách nào để diễn đạt. Ăn. Rất đơn giản. Có thể dùng nó để tự an ủi mình. Thực phẩm thật ấm áp, có độ

sáng, có mùi thơm, có thể vuốt ve dạ dày, rồi cập bến linh hồn. Cô chưa bao giờ ăn kiêng, nhưng cũng không béo lên nổi. Những người dễ

béo đều có mục tiêu. Cô đã gặp nhiều thương nhân rất thành công đều béo

phì. Cô không phải như vậy. Cô không có mục tiêu. Dù đối với những đồ ăn yêu thích, cô cũng không có mục tiêu. Khoảnh khắc yên tĩnh

là giây phút hoàng hôn. Ngồi sau chiếc bàn ăn trải khăn trắng trong Gon

Café, vừa chờ mang đồ ăn tới, vừa ngắm ráng chiều trên đường dần mịt

mùng và đặc quánh. Màn đêm sắp buông. Những khách du hành sau một ngày

rong ruổi đã lục tục quay về nơi trọ. Trong căn phòng khách sạn đối

diện, có người đang cởi đồ, có người đang nhảy nhót, có người đang hút

thuốc, có người đang hôn nhau. Có một tiệm bán CD, tên gọi

211. Rất nhiều đĩa lậu chất lượng kém, in ấn thô vụng nhưng khá phong

phú về thể loại. Có thể mua được tất cả những album ngôi sao ca nhạc và

đĩa nhạc nhớ tới. Đủ các loại bản cũ và mới. Họ cầm một cái giỏ nhựa,

giống như những siêu thị, cho vào đó những đĩa CD đã chọn xong. Rồi ngồi lên cái ghế băng thấp trước máy CD, đeo tai nghe lên, nghe thử từng

đĩa. Các cô gái trẻ đều chọn DiDo. Ở đây, có thể dễ dàng chiếm được âm nhạc, như thể bia và hoa hồng. Phía sau có một chàng trai trẻ người Nhật. Có lẽ mới học cấp ba. Ngày

nào cũng ăn ở đây, rồi đi lại trên đường. Mặc chiếc quần bò xanh rộng

thùng thình và cái áo phông trắng. Trên mặt có nốt ruồi lớn. Trong tiệm

ăn, cậu ta thường ngồi một mình, lặng lẽ trước Coca Cola. Nom rất tuấn

tú. Một lần, cô nhìn thấy cậu ta đi dạo với một người đàn ông Nhật khác. Có thể là bố cậu ấy. Cả hai đều im lặng, rảo bước dưới ánh nắng. Bàn bên là một anh chàng Âu tóc vàng. Đeo headphone, đang hí hoáy viết

trên một cuốn sổ lớn bằng bút máy. Viết nhanh như bay. Bên cạnh luôn là

một tách cà phê Việt Nam đang uống dở. Chắc hẳn là một nhà văn. Sắc thái rất nhạy cảm. Hai cô gái Nhật mặc bộ đồ vừa mua giống hệt

nhau, may theo kiểu Tàu. Mẫu thịnh hành nhất Sài Gòn, không tay, bằng tơ lụa, tơ tằm hoặc đũi. Họ tâm tình với nhau rất nhỏ, rồi trao đổi địa

chỉ. Là bạn đồng hành mới quen trong chuyến đi. Sống trong thời khắc này, mọi thứ đều quá tuyệt mỹ, không chút khiếm khuyết. Buổi tối cô tới khu giải trí. Có người nhảy Disco. Có các cô gái tóc

dài xinh đẹp tiếp đãi từng đám đàn ông. Họ uống rượu ở ghế sôpha, trò

chuyện rất lớn tiếng Nhạc rất thịnh hành. Đám trẻ mặc đồ trắng nhảy

nhót. Cô thấy thất vọng. Máy lạnh mở quá lớn. Do vậy mới được giữa chừng đã bỏ ra. Đi qua quảng trường lớn ở trung tâm, cây rất cao, không rõ tên. Chỉ thấy lá cây rụng xào xạc. Dưới đất một lớp lá phủ đầy. Chợ Lớn. Đúng vậy. Đó là ký ức thuộc về Marguerite Duras. Chỉ thuộc về cô. "Những âm thanh mà họ phát ra đều rất vang. Tất cả đều sống động, như

tiếng còi xe hơi ngân dài, cái ồn ào của bi thương kiệt sức nhưng không

được đáp trả. Trong phòng có mùi đường cháy, còn có mùi thơm của lạc

rang, mùi canh hầm Trung Quốc, mùi các loại cỏ xanh, mùi hương hoa nhài, mùi của bụi bậm, mùi cây nhũ hương, mùi than cháy. Than ở đây được chất trong làn, bán rong trên đường. Vì thế mùi của thành phố chính là mùi

được phát ra từ những thôn xóm hẻo lánh nơi rừng sâu, nơi đồng cỏ...".

Đó là Chợ Lớn của Marguerite Duras, không phải của bạn. Chợ

Lớn mà bạn được nhìn thấy nhếch nhác, lộn xộn, khắp nơi là xe cộ và dòng người thập


Polly po-cket